Vân Mạc Dung rất thưởng thức dũng khí của anh ta cho nên không thừa nước đục thả câu, mở miệng hỏi: “Nghe Hề Hề nói cậu thích Nhược Na?”
“Đúng vậy.” Lâm Phong thành thật đáp.
“Nhưng cô ấy đã kết hôn, con trai đã ba tuổi rồi.”
Mạc Dung cười khẽ: “Cậu xác định muốn nhúng tay vào hôn nhân của người khác sao?”
Lâm Phong bình tĩnh nhìn Vân Mạc Dung, chắc chắn nói: “Nhưng hiện tại bọn họ đang ở riêng. Tôi chưa chắc đã không còn cơ hội không phải sao? Mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu không phải sao?”
“Nói như vậy cậu thật sự chỉ đơn thuần thích Nhược Na mà không phải mục đích khác?” Vân Mạc Dung cười nói: “Cậu nên biết thân là tổng giám đốc Danny, mỗi năm không biết bao nhiêu người chủ động nhào vào lòng. Cậu lấy đâu ra tự tin có làm cho Nhược Na từ bỏ gia đình mình mà lựa chọn cậu đây?”
Lâm Phong cười khổ một tiếng: “Tôi không tự tin.”
Vân Mạc Dung mỉm cười nhìn Lâm Phong tiếp tục nói chuyện.
Lâm Phong đặt hai tay lên bàn, ánh mắt sáng lấp lánh: “Tôi biết cô muốn hỏi cái gì, tôi chỉ có thể trả lời tôi rất thích, không, là yêu thầm Nhược Na. Thậm chí cô ấy còn không biết chút tâm tư này của tôi. Nhưng tôi đã thừa nhận tâm tư này trước mặt Doãn thiếu phu nhân và cô. Đó là vì tôi muốn tranh thủ cơ hội một lần, tôi không muốn từ bỏ. Tôi nghĩ nếu cô đã điều tra chi tiết về tôi, đúng vậy, tôi dựa vào bao dưỡng để nổi tiếng, tôi không sạch sẽ, đàn ông đẹp trai hơn tôi có cả bó lớn nhưng tôi vẫn cố chấp muốn theo đuổi cô ấy. Không phải tôi có tự tin mà là tôi hiểu rõ nếu tôi không nỗ lực một lần, đời này nhất định sẽ hối hận.”
“Tôi thậm chí không đảm hy vọng xa vời cô ấy sẽ đáp Tình cảm của mình, tôi chỉ đơn thuần muốn yêu một người, không hơn.” Lâm Phong thong dong nói: “Có lẽ sẽ có người nói tôi đây là muốn leo cao, nói tôi muốn leo lên người giàu có, thậm chí nổi tôi biết tìm kim chủ lớn hơn. Nhưng tôi muốn nói rõ với có một điều, không có t tuyệt đối không có suy nghĩ này. Tôi không cầu cho Nhược Na cho tôi tài nguyên gì, cũng không cần cô ấy cho tôi một phần tiền nào, tôi chỉ muốn được yêu đương một lần.”
“Tuy tôi cũng biết tôi có hơi không tự lượng sức mình, mặc kệ là từ phương diện nào tôi đều không có ưu thế để nói. Ưu thế duy nhất có lẽ là khuôn mặt này có thể đưa lên mặt bản. Tôi biết trên đời này giá trị nhan sắc có thể dùng tốt, không phải chỉ có mình tôi. Cái khác không nói, chỉ cần nói đến tổng giám đốc tập đoàn tài chính Doãn thị, Mặc tổng của Mặc gia, giá trị nhan sắc có một không hai thiên hạ, tôi tự nhiên không theo kịp. Cho nên ưu thế duy nhất của tôi không phải là tốt nhất. Tôi hèn mọn như thế nhưng còn ôm ý niệm này đúng là đáng bị người nhạo báng.”
“Nhưng thì tính sao đâu? Hèn mọn nhưng cũng biết rung động, cũng biết thích một người. Văn tổng, tôi biết cô là người dịu dàng, thông thống, sẽ không vì vậy mà xem thường tôi, cũng sẽ không vì vậy mà tào phúng tôi là các ghé đôi ăn thịt thiên nga, cho nên tôi mới to gan nói với cô những lời này.” Lâm Phong phảng phất như lấy hết can đảm, tiếp tục nói: “Nếu Nhược Na cự tuyệt tôi, tôi sẽ khổ sở nhưng cũng sẽ không làm cô ấy bối rối. Tôi chỉ nghĩ, yên lặng đối tốt với cô ấy. Tựa như có yên lặng đối tốt với Doãn gia Thiếu phu nhân mà không cầu hồi bảo vậy.”
Nháy mắt Vân Mạc Dung hiểu rõ ý của Lâm Phong.
Thật đúng là chàng trai thú vị,
Rõ rành rành lòng mình muốn gì.
Còn quyết giữ ý mình một đầu trát vào.
Vân Mạc Dung và vệ sĩ trao đổi ánh mắt, vệ sĩ này vô cùng am hiểu biểu tình con người, vừa lúc Vân Mạc Dung cũng nghiên cứu biểu tình của con người.
Hai người bọn họ có thể xác định Lâm Phong nói ra lời này là thật lòng mà không phải nói dối và ngụy trang. Nói như vậy Lâm Phong này là thật sự yêu Mộc Nhược Na mà không phải vì ham tài nguyên của cô ấy.