Nguyên nhân thứ ba, chính là Cố Hề Hề cũng muốn lén hỏi Mặc Tử Hân xem anh ta có tính toán gì đối với bọn nhỏ hay không. Đây cũng là một trong những trách nhiệm của người chăm sóc.
Nói chung, lần này cô ấy trở về, gánh vác rất nhiều nhiệm vụ.
Máy bay tiến vào đường băng, Cố Hề Hề mỗi tay ôm một đứa bé, cố ý nói chuyện về đề tài mà bọn trẻ cảm thấy có hứng thú, để cho bọn chúng đừng suy nghĩ đến vấn đề kia nữa.
Máy báy ổn định dừng lại, các trợ lý cởi dây an toàn, lần lượt đến gần trông nom Mặc Ngôn Mặc Thuyết, săn sóc Cố Hề Hề rời khỏi khoang máy bay, đi học theo hành lang xuống tới mặt đất.
Từ đằng xa bọn họ đã nhìn thấy trợ lý bên cạnh Mặc Tử Hân, anh ta đang nở nụ cười chờ ở bên kia đón tiếp bọn họ.
“Cô hai nhà họ Vân, thực sự rất cảm ơn cô đã chăm sóc cho hai cậu chủ nhỏ.” Trợ lý của Mặc Tử Hân vừa nhìn thấy Cố Hề Hề thì miệng lập tức cười đến tận mang tai.
Anh ta vẫn không chịu đổi xưng hô gọi Cố Hề Hề là mợ chủ Doãn, vẫn cứ kiên trì gọi cô là cô hai nhà họ Vân, bướng bỉnh đến mức khiến người ta vừa buồn cười vừa muốn than thở.
“Không có gì, Mặc Ngôn Và Mặc Thuyết rất ngoan, không có chút phiền phức nào.” Cố Hề Hề cười nói: “Các anh đã đến rồi, vậy tôi giao Mặc Ngôn và Mặc Thuyết cho các anh nhé.”
“Tổng giám đốc Mặc dặn dò, lần này cô trở về, toàn bộ hành trình cũng có thể giao cho chúng tôi phụ trách, chúng tôi sẽ vì cô mà phục vụ.” Trợ lý cười càng tươi hơn: “Cô cũng đừng khách sáo với tôi. Mặc dù tỉnh Y là địa bàn của nhà họ Vân, nhưng về một số phương diện đi lại, nhà họ Mặc chúng tôi vẫn thuận tiện và bao quát nhất. Đây là tấm lòng thành của Tổng giám đốc Mặc, mời cô nhận lấy. À, đúng rồi, luật sư Dư Khiết sẽ đi cùng cô. Dù sao cô cũng rất ít khi về tỉnh Y, lỡ như có một số người không có mắt và không biết cô, sẽ làm một số việc không tốt, nói chút chuyện không lọt tai làm cô khó chịu. Dư Khiết là cấp dưới đắc lực bên cạnh Tổng giám đốc Mặc, không ít người nhận ra cô ấy. Có cô ấy ở đây, về mặt pháp luật cô cũng có thể yên tâm.”
Cố Hề Hề nhất thời cười chào hỏi với Dư Khiết ở trong đám người, trả lời trợ lý: “Được thôi, nếu như anh đã nói đến mức này, tôi từ chối nữa thì sẽ không thích hợp. Tôi và Tử Hân cũng không phải người ngoài, nếu anh ấy đã sắp xếp như thế, vậy tôi sẽ tiếp nhận.”
Trợ lý Tổng giám đốc Mặc càng thêm vui vẻ: “Vậy được, trước tiên tôi mang hai cậu chủ nhỏ trở về, ông cụ đã chờ đến sốt ruột rồi ạ.”
“Được.” Cố Hề Hề cười vẫy tay tạm biệt đối phương.
Chờ sau khi những người khác đều đã rời đi, Dư Khiết mới mỉm cười đến gần chào hỏi: “Mợ chủ Doãn, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Cố Hề Hề cười ha hả nói: “Cô vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi.”
Dư Khiết mỉm cười: “Cô cũng vậy. Trước tiên chúng ta đi đâu đây nhỉ?”
“Về nhà trước đi.” Cố Hề Hề giơ cổ tay nhìn thời gian, nói: “Một lát lại tìm Tử Hân và Tử Huyên ăn cơm.”
“Được.” Dư Khiết chủ động đến gần, hỗ trợ đẩy hành lý, mọi người cùng nhau leo lên một chiếc xe ô tô lớn, một đường chạy về nhà họ Vân.
Quả nhiên, Cố Hề Hề về nhà, nhận được sự hoan nghênh từ trên xuống dưới của nhà họ Vân, người một nhà trò chuyện thân mật rất lâu.
Hiện tại bọn trẻ đều lớn rồi, sự nghiệp của Cố Hề Hề cũng đã đi vào quỹ đạo từng bước một, hết thảy đều trở nên hoàn hảo.
Ăn cơm xong, Cố Hề Hề muốn đi gặp bà cụ nhà họ Vân.
Bà chủ nhà họ Vân lôi kéo Cố Hề Hề, thấp giọng nói: “Sức khoẻ của bà nội con năm nay không ổn, con kiềm chế một chút.”
Cố Hề Hề thu lại nụ cười trên mặt, nhẹ nhàng gật đầu: “Con biết rồi, con có chừng mực.”