“Chúng ta trước mắt cứ ra ngoài xem tình hình sao đã rồi coi giúp được gì thì tiến tới.”
“Được rồi, mọi chuyện đều theo ý con.”
Ông chủ Phương mất một khoảng thời gian dài mới có thể trấn tĩnh lại bản thân rồi sau đó nhanh chóng cùng con gái rời khỏi phòng, chuẩn bị đi hỗ trợ cho cuộc chiến.
Đợi lúc bọn họ vừa ra ngoài quả thật là vừa đúng lúc.
Bởi vì trang viên này thực sự quá lớn nên tất cả những người có năng lực chiến đấu đều đã kéo ra tiền tuyến tham gia trận chiến, vì vậy toàn bộ bên trong trang viên lúc này chỉ còn sót lại mấy người còn ở lại đang vội vã vận chuyển vật tư cần thiết.
Cô chủ Phương nhìn thấy Dư Khiết liền chạy đến ngay lập tức.
“Cô Dư, chúng tôi có thể giúp gì được hay không?”
Dư Khiết liếc cô ta một cái, chỉ vào một đống hộp trên mặt đất nói.
“Đem tất cả những thứ này chuyển tới trước cánh cửa đằng kia, lập tức sẽ có người đến lấy chúng.”
“Được rồi.”
Cô chủ Phương xông xáo tiến về phía chiếc hộp định nhấc nó lên di chuyển sang cánh cửa bên kia nhưng ngặt nổi cô ta đã thử nâng nó lên bằng mọi cách nhưng cái hộp vẫn y nguyên tại chỗ không chịu nhúc nhích, ông chủ Phương thấy vậy liền nhanh chóng đi tới phụ giúp di chuyển cái hộp.
Với sự tham gia của ông chủ Phương và cô chủ Phương, những người còn lại như được khích lệ tinh thần nên càng hăng hái làm việc.
Những người lớn tuổi thì vào bếp để giúp đỡ, những người trẻ tuổi thì trực tiếp xung phong ra chiến trường tham gia cuộc chiến.
Một lượng đạn dược và vật tư đều đặn được tiếp viện đến mọi ngóc ngách của trang viên. Đội ngũ chiến đấu ở phía trang viên được chia thành hai nhóm, nếu nhóm này bắt đầu ra trận chiến đấu thì nhóm kia nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ khi nhóm kia đã kiệt sức thì nhóm này lại tiếp tục ra trận rồi cứ tiếp tục thay phiên nhau như thế.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua nhanh chóng, lúc này đã là ba giờ rạng sáng.
Cậu bảy nhà họ Khúc thấy tình hình trận chiến vẫn có tiến triển gì liền đột nhiên trở nên nóng nảy, gầm thét yêu cầu muốn sử dụng vũ khí cấm.
Yêu cầu này đã nhanh chóng bị Rắn Độc từ chối.
Bọn họ muốn dùng phương thức nào chiếu đấu đều không ai cấm cản, nhưng một khi họ sử dụng vũ khí cấm chắc chắn sẽ gây ra một rắc rối lớn, đừng nói chỉ có cậu bảy nhà họ Khúc mà có khi cả đám bọn họ đều có thể mất mạng.
Tuy nhiên, việc đội của Rắn Độc từ chối không có nghĩa là các đội khác cũng sẽ từ chối.
Vốn dĩ nhóm của bọn họ là đựơc hợp thành từ nhiều tiểu đội khác nhau.
Mọi người ngoài mặt thì đều nghe theo mệnh lệnh của cậu bảy nhà họ Khúc, nhưng trên thực tế thì không ai phục ai, vì vậy mọi chuyện đều giải quyết theo ý riêng của mỗi người bọn họ.
Hiện tại nghe cậu bảy nhà họ Khúc yêu cầu phải kết thúc trận chiến trước bình minh, có một nhóm nhỏ quyết định tách riêng sử dụng các phương thức tác chiến để tiến hành công kích.
Cố Hề Hề đang triển khai nhân lực, liền thấy có người đi tới sốt sắng nói.
“Mợ chủ, tình huống của ông cụ Khúc bên đó không tốt lắm.”
Cố Hề Hề nháy mắt trở nên có chút hoảng loạn.