“Chị vì hoàn thành nhiệm vụ này, cứ nấp ở một góc, đúng bảy ngày bảy đêm. Nếu đói thì cắn một miếng bánh ép, khát thì uống một ngụm nước. Cứ đợi thế, cuối cùng cũng cho chị cơ hội. Lúc vệ sĩ đổi ca, chị một phát đạn bắn chết ông trùm đó. Tuy vậy, vận đen của chị cũng theo đó vây lấy chị bốn bề.”
“Chị áp dụng hết những gì học được, mấy lần suýt chút nữa thì bị bọn họ đánh chết. Thời gian đó, chị sống không khác gì chuột trong cống, thấp thỏm lo sợ, cẩn trọng từng tí một. Chị không dám tin bất kỳ ai, chỉ có thể dựa vào chính mình. Lại càng dựa vào đôi chân mình từng chút từng chút một trốn ra khỏi vòng vây, trở về căn cứ.”
“Hơn nữa sau khi chị trở về, mới biết được, bọn chị có chín mươi tám người đi thì chỉ có mười người sống sót trở về. Những người khác đều bị giết trong khi làm nhiệm vụ, hoặc sau khi nhiệm vụ hoàn thành thì bị đuổi bắt giết chết.
Nguyên Thập Tam ngạc nhiên tột độ nhìn Nam Tinh: “A..’
“Trải qua vòng chiến đó, mười người bọn chị dường như đã trưởng thành rất nhiều. Không còn suy nghĩ viển vông, cũng không còn tự đại, bọn chị biết, ngoài người có người, ngoài trời có trời. Cho đến một ngày, chị gặp anh Hans. Trên đời này vẫn có người manh mẽ như thế đáng sợ như thế.”
“Anh Hans có rất nhiều căn cứ, có rất nhiều thành trì, đây chỉ là một căn cứ nhỏ, một thành trì nhỏ của anh ấy thôi. Tại trụ sở căn cứ, những người ở đó mỗi người đều rất vô cùng mạnh mẽ. Mười người chúng tôi bị đưa đến căn cứ tổng bộ tăng cường huấn luyện, ở đó tôi học được không ít. Khi chị mười tám tuổi chính thức chị đã đảm nhiệm các loại nhiệm vụ.”
“Bọn chị là hành động đơn lẻ, rất ít khi có người cùng hợp tác thực hiện một nhiệm vụ. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, chị cùng với Bắc Đẩu cũng hợp tác vài lần, đó là một gã vô cùng biến thái, nếu em có gặp hắn tốt nhất đừng để ý đến hắn, nhớ rõ chưa?” Nam Tinh nhắc nhở với Nguyên Thập Tam.
“Nhớ rồi.” Nguyên Thập Tam gật mạnh đầu: “Sư phụ, em sẽ nghe lời.”
“Về sau, tám người khác đều bị mất đi khi đang làm nhiệm vụ.” Nam Tinh thở dài một tiếng nói một mạch: “Em sẽ mãi không bao giờ biết mình phải đối mặt với đối thủ như thế nào, vì vậy, có những cái là do bất cẩn, có những cái do tính toán, tóm lại đều chết bên ngoài cả, ngay cả hài cốt cũng không tìm về được. Bây giờ, căn cứ nhỏ này, do chị và Bắc Đẩu thay phiên nhau trông giữ, chúng tôi bây giờ cũng không có nhiệm vụ nào đặc biệt cả, cũng ít khi ra ngoài làm nhiệm vụ. Đương nhiên, muốn chúng tôi ra ngoài làm nhiệm vụ nhất định là rất quan trọng. Bình thường thì anh Hans sẽ trực tiếp ra mệnh lệnh, mới đến lượt chúng tôi phải làm.”
“Vậy sư phụ, Bắc Đẩu có phải cũng rất lợi hại không?” Nguyên Thập Tam hỏi tiếp.
“Có thể sống sót cùng chị tất nhiên không phải người thường.” Nam Tinh đáp lại.
“Cảm ơn cô, vẫn còn thành tâm thành ý khen tôi một câu như vậy.” Lúc này một giọng nói tinh ting lang tang truyền đến phía trên đầu hai người.
Nam Tinh như con cá bị đánh, kéo một mạch Nguyên Thập Tam ra phía sau mình, mắt cảnh giác nhìn qua.
Chỉ thấy một người đàn ông anh tuấn toàn thân mặc bộ quần áo tập luyện màu đen, cười hi hi đi về phía bọn họ: “Yoyo, cô gái nhỏ, trông xinh đẹp ghê.”
“Bắc Đẩu, em ấy là đồ đệ của tôi, anh tốt nhất đừng động tới em ấy, em ấy là nhà họ Doãn đưa tới.” Nam Tinh trong tay đã ắm chắc một nắm dao găm, sẵn sàng nghênh chiến rồi.
“Đừng vội, tối nay tôi không thích đánh đấm với cô.” Bắc Đẩu nhìn thấy phản ứng của Nam Tinh thì nói giọng điệu bực bội: “Nam Tinh, chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, có thể đừng mỗi lần gặp tôi đều giơ nanh giơ vuốt như thế? Làm cho bạn nhỏ sợ hãi là không tốt, đúng không cô gái nhỏ.”
“Nguyên Thập Tam mặt căng thảng nhìn anh ta, không nói lời nào.
“Tin anh, có quỷ mới tin được anh!” Mặt mũi Nam tinh càng nói càng khó coi: “Năm đó khi đang trong nhiệm vụ, người đối kháng với tôi nhiều nhất không phải là anh sao?
Bắc Đẩu gãi gãi sau đầu,vẻ mặt vô tội: “À, chuyện đó đều đã trôi qua lâu như vậy rồi, mà cô vẫn luôn nhớ sao? Tôi quên luôn rồi!”