Không ai nghe thấy tiếng hát.
Chỉ có Cố Hề Hề tự mình nghe thấy mà thôi.
Mộc Nhược Na lập tức căng thẳng: “Hề Hề, cậu nghe thấy ảo giác sao? Vốn dĩ là không có hề có tiếng hát nào!”
Cố Hề Hề định thần lại, trên mặt lộ ra vẻ khó tin: “Làm sao lại như vậy chứ?”
Doãn Tư Thần lập tức gọi: “Tiểu B!”
Tiểu B lập tức đặt hành lý xuống, từ trong túi xách lấy ra một dụng cụ, đến chỗ Cố Hề Hề, kiểm tra huyết áp và mạch của Cố Hề Hề, đồng thời lấy mẫu máu của Cố Hề Hề thông qua lấy mẫu máu ngón tay, nhanh chóng tiến hành kiểm tra đo lường.
Năm phút sau, Tiểu B báo cáo: “Mợ chủ không có gì bất thường.”
Cố Hề Hề mím môi, bướng bỉnh nói: “Tôi thật sự nghe thấy tiếng hát mà!”
Hirayama Jiro ở bên cạnh nói: “Chắc là do thần kinh căng thẳng xuất hiện ảo giác. Xung quanh không có nhân tố nào gây ảo giác cả.”
Doãn Tư Thần thở dài một tiếng, kéo Cố Hề Hề nói: “Hề Hề, có phải em mệt quá rồi không?”
Cố Hề Hề lắc đầu: “Em không sao. Chúng ta đi tiếp đi! Có lẽ lầ em thật sự bị ảo giác rồi.”
Cố Hề Hề cúi đầu, không muốn nói thêm nữa.
Không ai khác cũng không ai nói bất cứ điều gì.
Đoàn người tiếp tục đi đến lúc chạng vạng mới dừng ở một trảng cỏ.
Mọi người bắt đầu dựng trại, có người đi lọc nước, tiến hành lọc sơ bộ rồi chuẩn bị dùng nấu ăn.
Có người đào hố để chôn cái nồi.
Cố Hề Hề cất đồ đạc của mình đi, đờ đẫn suy nghĩ, vừa rồi cô thật sự nghe thấy tiếng hát.
Cô thực sự không phải bị ảo giác.
Nhưng tại sao mọi người không ai tin vào cô chứ?
Tuy nhiên, không chỉ có Cố Hề Hề là người duy nhất nghe thấy tiếng hát, mà có một người khác cũng đã nghe thấy.
Đó là Vân Mạc Dung.
Khoảnh khắc Vân Mạc Dung nghe thấy tiếng hát, cơ thể cô ấy cứng đờ, hai mắt lập tức trống rỗng thất thần, giống như đêm hôm đó.
Vân Tử Tiêu nhíu mày đẹp: “Ừ?”
Lông mày Thích Quân nhíu lại: “Hừ!”
“Tôi là đại tư tế của bộ lạc Nhiễm.” Đại Tư Tế chậm rãi mở miệng nói: “Tôi phụ trách bảo vệ bộ lạc này nhiều năm rồi. Theo lý thuyết thì tôi nên tìm một người để thừa kế trách nhiệm mai sau, nhưng không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào, vốn dĩ người thừa kế nên xuất hiện rồi, vậy mà làm sao lại không rơi xuống trong bộ lạc này. Mặc dù tôi biết thân thể tôi đã vô cùng yếu ớt rồi, nhưng tôi lại không thể chết được.”
“Tôi đã xem nhưng tài liệu được lưu giữ lại trong bộ lạc rồi, để đảm bảo tôi không có hiểu sai, thậm chí tôi còn lén đi ra bên ngoài thế giới, học ngôn ngữ và kiến thức bên ngoài, hết lần này đến lần khác chắc chắn đại tư tế đã để lại một tờ giấy hỏng bí mật. Trên tờ giấy bị hỏng đó viết một lời tiên tri: Nếu như có người quấy rối không gian và thời gian thì đó chính là thời điểm cuộc sống diệt vong của bộ tộc Nhiễm chúng ta.”
“Ban đầu tôi không hiểu ý nghĩa của câu nói này cho đến khi tôi nghe nói một gia tộc hiển hách nổi danh đến từ thế giới bên ngoài xa xôi kia cưới một người phụ nữ vốn phải chết thì lại sống sót, tôi bắt đầu chú ý đến chuyện tình của bọn họ. Chính mắt tôi thấy được linh hồn bên trong cơ thể của người phụ nữ kia lại chia làm hai nửa. Theo lẽ thông thường thì tình huống như vậy xuất hiện sẽ khiến cô ấy không bị ngu ngốc thì cũng phải chết sớm. Nhưng cô ấy lại sống rất tốt. Khi đó tôi mới biết lời tiên tri của người chính là cô ấy.”