Ở chỗ này, ở chỗ này.
Ở chỗ này có mùi của chủ nhân nó!
Mẹ ơi, Hoàng Hoàng lập tức đến cứu mẹ đây!
“Đây là…” Mộc Nhược Na cau mày nhìn cái bục cao kia: “Làm sao bỗng nhiên ở đây lại có một cái bục cao như vậy chứ?”
Tưởng Dật Hải bước tới, phát hiện dấu vết của một đống lửa trên mặt đất: “Cách đây không lâu đã có người đốt cành cây ở đây.”
Hirayama Jiro kiểm tra, khẳng định suy luận của Tưởng Dật Hải là chính xác, còn đưa ra thời điểm xác thực: “Đó là lửa trại đêm qua. Nếu như suy luận không lầm thì bọn họ đã bị người bản địa bắt đi rồi!”
Trái tim của mấy người đó không hiểu sao cũng được thả lỏng.
Chỉ cần còn sống là tốt rồi.
“Giám đốc, cậu Tưởng, mọi người qua đây nhìn này!” Phía xa xa, Tiểu B đột nhiên gọi: “Hoa văn ở đây thật kỳ quái! Đây là loại văn tự gì vậy?”
Doãn Tư Thần và Tưởng Dật Hải đồng thời sải bước qua đó, cẩn thận quan sát bục cao kia.
Bục cao được tạc từ loại đá có khả năng chống ăn mòn của mưa gió.
Các ký tự trên bục rất kỳ quặc và rất khó phân biệt.
Ở đây chỉ có vài người, mà họ đều không am hiểu về khảo cổ nên không ai có thể nhận ra được ký tự đó viết gì.
Doãn Tư Thần im lặng một lúc, rồi sau đó anh quyết định yêu cầu sự giúp đỡ từ xa, và cuộc gọi video được kết nối trực tiếp đến nhà họ Vân.
Doãn Tư Thần không dám nói với bố vợ rằng hai cô con gái của ông đã mất tích, anh chỉ nói với ông rằng anh và đội khảo cổ ở bên ngoài đã tìm thấy một điều thú vị và muốn nhờ ông giám định nó.
Khi Vân tiên sinh xem đoạn video do Doãn Tư Thần gửi đến, ông nhận ra ngay: “Đây là một loại đàn tế chuyên dùng để cúng tế. Nói xem, con đã tìm thấy nó ở đâu vậy?”
Cái này không phải tương đương với không có hay sao!
Sao có thể bắn được vào trong mắt của nó!
Xa như vậy thì động tác thực hiện làm sao đây?
Tiểu B nhịn không được liếc mắt qua nhìn.
Lúc này, Doãn Tư Thần lại mở miệng nói một câu: “Các người thu hút sự chú ý của nó đi, để tôi đi thử một chút!”
“Tổng giám đốc!” Cả đám người lập tức kêu lên: “Không được, không thể để anh liều lĩnh mạo hiểm như vậy!”
Vẻ mặt Doãn Tư Thần lạnh lùng nói tiếp: “Tôi và Tiêu Hằng đều từng tham gia vào một chỗ tìm ra cách sống sót trong chỗ nguy hiểm, cũng từng gặp được tình huống tương tự như vậy. Hirayama Jiro nói rất đúng, đối với loại trăn Nam Mỹ lớn như này, nhược điểm duy nhất cũng chỉ có bảy tấc dưới con mắt nó mà thôi. Nhưng mà, sao có thể tìm đúng vị trí bảy tấc dưới con mắt của nó đây? Đã tìm không chính xác vậy phải lựa chọn vị trí càng gần con mắt của nó thôi.”
Con trăn này có một đôi mắt vô cùng sáng ngời hơi chớp nháy, trên dưới mí mắt khép lại vì để che dấu một lớp màn mỏng bên trong, con mắt của nó không quá sống động, ánh mắt hình tròn, con ngươi cũng có hình tròn như hai cái lỗ tròn muốt nứt ra, rắn độc và trăn đi đêm đều có cặp mắt phần lớn là lồi ra ngoài; ban ngày hoạt động nhiều. Trăn Nam Mỹ là loài cận thị, thị giác nó không phát triển, chỉ có thể nhìn gần, nhìn xa thì hơi lệch lạc. Bên trong vách võng mạc của trăn Nam Mỹ khi đi vào ban đêm có một sắc tố vật chất không ngăn ánh sáng làm cho trăn dù có là ban đêm vẫn nhìn thấy rất rõ, cho nên ở điều kiện không thấy năm đầu ngón tay nhưng nó vấn hoạt động và tìm thức ăn như thường. Lúc trăn lột da, lớp mỏng bên ngoài giác mạc cũng sẽ bị lột ra, bởi vì lột xác trước, màng trong suốt cũng thành vẩn đục nên lại không thấy rõ đồ vật.