Từ nhỏ Vân Thấm Văn đã được nuông chiều mà lớn lên, muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, muốn cướp chồng chưa cưới của người khác thì cứ cướp thôi, từ khi nào thì cô ta đã phải bị lạnh nhạt như vậy?
Vân Thấm Văn nóng nảy, cô ta lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay của Tam hoàng tử, than thở khóc lóc mà kêu lên: “Tam hoàng tử, chàng đừng để bị con đàn bà không rõ lai lịch này lừa gạt! Nó rõ ràng là muốn châm ngòi ly gián quan hệ của chúng ta mà. Tam hoàng tử à, chúng ta sắp kết hôn rồi, nếu để cho người bên ngoài biết được…”
“Biết được thì thế nào?” Tam hoàng tử lập tức ngắt lời của Vân Thấm Văn: “Ta muốn thu nhận phụ nữ thì cần ngươi phải đồng ý sao?”
Chỉ một câu như vậy đã thành công khiến Vân Thấm Vân ngậm miệng.
Vân Tử Tiêu đứng ở một bên nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng đen của Vân Thấm Văn thì không nhịn được nở một nụ cười thật tươi.
Quả nhiên là mọi chuyện luôn thay đổi mà.
Vân Thấm Văn, nhìn không được vui? Ý định cũng không chẳng thành?
Tam hoàng tử lạnh như băng nhìn Vân Thấm Văn nói: “Làm người phụ nữ của ta, là coi trọng ngươi lắm rồi! Vân Thấm Văn, ta khuyên ngươi, tốt nhất là đừng có lấy tương lai của Vân phủ ra đùa giỡn!”
Sắc mặt của Vân Thấm Văn càng lúc càng trắng bệch, cô ta lập tức buông tay ra, quỳ xuống: “Thấm Văn không dám ạ! Mong Tam hoàng tử tha tội!”
“Mau trở về đi, nếu ngươi còn dám tới chỗ này gây chuyện thì cuộc hôn nhân này cũng quên đi.” Tam hoàng tử tiếp tục lạnh như băng nói: “Vân phủ cũng không phải chỉ có một đứa con gái là ngươi.”
Vân Thấm Văn lập tức nghĩ tới Vân phủ còn có một người con gái giữa mười bốn tuổi là Vân Lan.
Không lẽ cái con điếm này, thừa dịp cô ta không chú ý tới đã quyến rũ Tam hoàng tử?
Không được, cô ta nhất định phải trở về điều tra rõ ràng.
Cô ta vất vả mãi mới đoạt được Tam hoàng tử này từ trong tay của Vân Tử Tiêu nên tuyệt đối không thể để cho người khác giật mất người yêu của mình!
Cho dù Tam hoàng tử thích con đàn bà hoang dã này thì sao?
Thân phận không rõ, lai lịch chẳng biết, không có chỗ dựa thì cho dù nó có vào được phủ đệ của Tam hoàng tử thì cô ta cũng có biện pháp giết chết nó! Còn hiện tại thì không đáng để đắc tội Tam hoàng tử!
Nghĩ tới đây, Vân Thấm Văn lập tức dịu dàng ngoan ngoãn trở lại mà trả lời: “Thấm Văn hiểu rồi ạ, Thấm Văn sẽ không làm Tam hoàng tử khó xử nữa! Thấm Văn xin về trước!”
Nói xong, Vân Thấm Văn hung hăng trừng mắt liếc Vân Tử Tiêu một cái, rồi nhanh chóng dẫn đội ngũ rời đi.
Mặt của Tam hoàng tử tức thì yêu thương nhìn Vân Tử Tiêu nói: “Anh Nương không cần lo lắng, ta…”
Vân Tử Tiêu lập tức kéo dài khoảng cách với Tam hoàng tử, vẻ mặt cô buồn bã: “Anh Nương không biết thân phận tôn quý của công tử, là Anh Nương không tốt, Anh Nương không nên nghĩ sẽ gặp được một người cùng mình già đi, sống đến cuối đời! Anh Nương không dám nhận!”
Nói xong, kỹ năng diễn xuất của Vân Tử Tiêu bùng nổ, xoay người đưa lưng về phía Tam hoàng tử, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Trong lòng bàn tay Vân Tử Tiêu nắm một tờ giấy, trên tờ giấy viết, Lệnh Hồ Thương vừa mới bố trí nhiệm vụ mới cho cô.
Lấy được lòng tin của Tam hoàng tử, sau đó trộm đi lệnh bài hổ phù trên người Tam hoàng tử.
Đương nhiên Vân Tử Tiêu biết lệnh bài hổ phù này có ý nghĩa gì, cô cũng biết quân đội trong tay Tam hoàng tử là thiết giáp quân phụ trách bảo vệ kinh thành và vùng lân cận quan trọng.