Lúc ăn cơm sáng, tất cả mọi người đều ở yên trong phòng của mình sửa soạn cẩn thận, hòng chuẩn bị thật chỉnh tề cho buổi mừng thọ.
Mặc Tử Huyên từ trong hộp trang sức của mình, chọn ra một đôi bông tai ngọc trai cực kỳ tinh xảo, huơ huơ hai cái trước vành tai, cô ấy hỏi:
“Cậu nghĩ, ông lão nhà họ Khúc, có phải bây giờ đã trở thành con rối gỗ mặc cho người khác điều khiển rồi hay không?”
“Còn phải hỏi nữa ư?”
Cố Hề Hề cười đáp:
“Bốn bà phu nhân kia nào đâu phải dạng hiền lành gì cho cam.”
Mặc Tử Huyên cũng cười:
“Phúc của đời người, cũng đâu có dễ mà nhận như vậy nhỉ.”
Nói xong, cả hai nhìn vào mắt nhau, cùng cười mỉm.
Đúng như những gì Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên đoán, ông lão giờ đang là nhân vật chính trong bữa tiệc sinh nhật này, hiện đang bị buộc phải mặc bộ đồ xoa hoa sang quý, chứng minh ông ta còn sống bằng cách xuất hiện trước mặt toàn bộ quan khách.
Chẳng qua, sau đêm nay ông ta có còn sống hay không, thì có trời mới biết.
Bà cả nhà họ Khúc vận một bộ đồ hoa lệ, sang trọng, đứng trước mặt ông lão nhà họ Khúc, giọng điệu ung dung:
“Chồng à, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông, ông hẳn phải vui lên chứ.”
Ông cụ Khúc bởi vì bị trúng gió cơ thể bắt đầu run rẩy, ánh mắt phẫn hận nhìn chính vợ của mình.
Ông ta dường như muốn nói cái gì đó, nhưng mà vẫn luôn há miệng thở dốc, chỉ có nước miếng chảy xuống theo khóe miệng, không thể nói nổi một lời nào.
Bà cả giống như cái gì cũng chưa từng nhìn thấy, cũng không có ý định đi qua quan tâm ông ta, đôi mắt liếc qua những người hầu ở trong nhà, nói: “Còn ở đó ngẩn người làm gì đấy? Không thấy ông chủ còn đứng đây sao? Còn không nhanh đi thay quần áo hả?”
Người hầu lập tức vội vàng, đẩy ông cụ Khúc đang run rẩy đi thay quần áo.
Còn chưa đi đến được đầu cầu thang, liền thấy bà hai đang mặc một thân sườn xám đen ánh kim đi xuống: “Chị cả đang làm gì vậy? Quần áo của ông ấy đang mặc đây không phải đã rất tốt rồi sao? Còn muốn đổi cái gì đây?”
Bà ba từ một bên cửa đi tới, mí mắt vừa nhướng lên, nói: “Chị hai thật là biết nói giỡn. Hôm nay là ngày đại thọ của ông cụ, đương nhiên là phải ăn mặc cho khí sắc vui vẻ một chút, chị nhìn xem chị đã chọn cho lão gia cái quần áo gì đây? Chậc chậc chậc, một thân đen thui, đây là đang có tiệc vui hay có đám tang!”
“Lời này của chị ba nói không đúng rồi.” Bà tư từ ngoài cửa đi vào, nói: “Chính là bởi vì hôm nay là ngày quan trọng, nên muốn thật trang trọng. Ông cụ đã tám mươi tuổi rồi, còn mặc màu đỏ rực cái gì nữa? Chẳng phải là muốn người ta cười cho chết à?”
“Em tư, nhà chúng ta vẫn nên là để chị cả quyết định đi phải không?” Bà ba không chút để ý nói: “Như thế nào? Đến lời của chị cả nói mà em cũng không nghe sao?”
Ông cụ Khúc nhìn bốn người vợ của mình đứng trước mặt mình, hết người này đến người khác phát ra lời nói sắc bén, nhưng mà không có ai nhìn qua ông ta một chút xem ông ta có thoải mái hay không.
Toàn thân ông cụ Khúc đều đang run rẩy, hốc mắt chứa đầy nước mắt.
Ông ta đã sớm hối hận, không nên cưới nhiều vợ để rước một đống rắc rối như vậy về nhà.
Nhưng mà hiện tại hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Lúc này, cậu cả nhà họ Khúc từ bên ngoài bước nhanh đi vào: “Làm gì mà vẫn còn chưa xong việc nữa vậy? Các khách mời đều đã tới hết rồi, bố nên đi ra ngoài gặp gỡ với khách khứa đi!”