Mới tám tuổi nhưng đã có một trái tim của tuổi tám mươi
Cố Hề Hề ngậm ngùi: “Thật đáng thương! Mới chỉ bằng tuổi với Doãn Ngự Hàm và Cố Miếu của nhà mình.”
Đáy lòng bà chua xót, nói với Nguyên Thập Tam: “Mẹ cháu chắc cũng từng nói với cháu rằng tuổi này cần phải đi chọc chứ? Bác sẽ thu xếp cho cháu một trường học, cho cháu một thân phận mới. Bỏ qua mọi chuyện trong quá khứ, cháu không còn là Nguyên Thập Tam như trước nữa! Cháu có hài lòng với sự sắp xếp như vậy không?”
Nguyên Thập Tam cắn môi gật đầu, do dự rồi nói: “Vậy cháu có thể ăn no không? Cháu sẽ làm việc.”
Nhóm vệ sĩ xung quanh nghe xong đều thấy chua xót trong lòng.
Doãn Tư Thần đi tới, kéo Cố Hề Hề qua một bên nói: “Con bé hiện tại đang bị tổn thương tinh thần, cũng không thích hợp với các trường học và môi trường bình thường. Anh đã sắp xếp xong, để bé qua chỗ Hans. Có lẽ để con bé thấy một chút máu lại tốt hơn một chút.”
Cố Hề Hề nghe xong thấy cũng đúng.
Tâm lý của Nguyên Thập Tam trái ngược hoàn toàn so với một đứa trẻ tám tuổi bình thường.
Trường học bình thường đúng là không phù hợp với cô bé.
Có lẽ ở chỗ Hans thật sự có cách tốt hơn.
Nếu thực sự không được, còn có mấy người Mộc Nhược Na.
Đưa đến chỗ Hirayama Jiro cũng tốt!
Thế là, nơi ở mới của Nguyên Thập Tam cứ quyết định như vậy.
Cuối cùng cũng về tới ngôi nhà đã lâu không về, Doãn Ngự Hàm và Cố Miếu đang chơi thì tới mách với bố mẹ, sau đó đôi chân ngắn của Doãn Nhất Nặc cũng đi theo phía sau ồn ào.
Trong hình ảnh một gia đình sinh động vui vẻ, Nguyên Thập Tam đặc biệt bắt mắt.
“Daddy, em gái này là ai?” Doãn Ngự Hàm phát hiện ra Nguyên Thập Tam đầu tiên, tò mò hỏi: “Trông không giống như họ hàng nhà mình!”
“Đây là Nguyên Thập Tam.” Cố Hề Hề giới thiệu với các con: “Cô bé là chị gái, sẽ ở đây vài ngày, các con phải chung sống hòa bình nhé!”
Doãn Ngự Hàm quan sát Nguyên Thập Tam như đang suy nghĩ gì.
Mặc dù cậu bé cảm thấy có gì đó không ổn ở bé gái tên Nguyên Thập Tam này, nhưng mommy đã nói không có vấn đề, thì không có vấn đề!
Ai bảo cậu bé là con trai, muốn cưng chiều mommy chứ?
Đôi mắt đỏ của Cố Miếu chớp chớp, Nguyên Thập Tam tái mặt vì sợ hãi.
Nguyên Thập Tam chưa nhìn thấy người có đồng tử mắt màu đỏ bao giờ.
Nếu không phải ngoại hình Cố Miếu rất đẹp, có lẽ cô bé đã hét lên.
Chỉ có Doãn Nhất Nặc là quay người kéo Nguyên Thập Tam: “Chào chị Thập Tam! Em tên là Doãn Nhất Nặc, chị có thể gọi em là Tiểu Nặc. Sau này em sẽ bảo vệ chị!”
Nguyên Thập Tham mất tự nhiên rút ngón tay lại, không dám nói lời nào.
Đáy lòng Cố Hề Hề thở dài một cái.
Tư Thần nói rất đúng, tâm lý cô bé này đã bị ảnh hưởng, nếu như không uốn nắn lại kịp, sợ là cả đời này sẽ theo hướng cực đoan.