Một người đàn ông khác mặc đồ ngụy trang rừng rậm đi đến ngồi bên cạnh ông ta, đón lấy hộp cơm, nói: “Ăn cơm đi! Làm xong vụ này, cầm 10 vạn tệ của anh ta, muốn ăn gì mà chả được? Lúc làm việc thì có cơm ăn đã là tốt lắm rồi! Lúc tuần tra thì chỉ cần quan sát thật kỹ, cũng chả có chuyện gì xảy ra cả, nhẹ nhàng ung dung cầm 10 vạn tệ, ông còn muốn gì nữa? Lão Chu à, không phải tôi nói ông đâu, ông phải biết kiên nhẫn thì mới kiếm được nhiều tiền! Tôi nói cho ông biết, kẻ thuê người làm như ông chủ của chúng ta, xem ra rất giàu có đó! Ông thử nghĩ xem, đống đồ ở trên đỉnh núi kia, chỉ cần tùy tiện lấy một cái cũng rất đáng giá!”
“Lão Trần, ông nói xem cái người trên núi kia rốt cuộc là ai nhỉ?” Lão Chu cũng không còn oán thán nữa, chốc lát liền tò mò hỏi: “Anh ta việc gì phải bắt ép cô gái kia sinh con cho anh ta nhỉ?”
“Này, ông nhỏ tiếng thôi!” Lão Trần cảnh giác nhìn tứ phía, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe người ở trên đó nói, ông chủ của chúng ta yêu thầm cô gái này, kết quả là bị cô ta từ chối rồi, vì thế nên anh ta vì yêu mà sinh hận, liền bắt cóc cô gái đó đến đây.”
“Ầy, người có tiền quả đúng là biết đùa.” Lão Chu đột nhiên hứng thú nói: “Ông xem, ông chủ của chúng ta cũng khá tốt đấy chứ, rất đẹp trai mà! Mặt mũi như thế, đến tôi cũng…”
Lão Trần lườm ông ta: “Dẹp cái ý định của ông đi, ông làm sao mà trèo cao được.”
“Tôi chỉ là nghĩ nghĩ thế thôi mà.” Lão Chu cười ha ha nói: “Tôi cũng không dám ra tay. À đúng rồi, bao giờ thì đến lượt chúng ta đổi ca nhỉ? Tôi bây giờ đang rất háo hức muốn nhanh chóng vào thành phố, chơi một trận cho đã.”
“Khoảng ba đến năm ngày nữa chắc là có.” Lão Trần ăn nốt miếng cuối, nói: “Xốc lại tinh thần đi, bên chúng ta là phòng tuyến đầu tiên, nếu có người đến, chúng ta đều phải chặn lại.”
“Tôi nói này, ông đúng là căng thẳng lo sợ.” Lão Chu điềm nhiên đáp: “Làm gì có ai thèm đến chỗ này cơ chứ? Người bình thường chắc cũng không tìm thấy đâu mà?”
“Thôi được rồi, không nói chuyện với ông nữa, tôi đi trực đây, ông đi ngủ trước đi, lát nữa tôi gọi dậy.” Lão Trần đứng dậy, chăm chỉ đi tuần tra.
Lão Chu lắc đầu đầy khinh bỉ: “Giả vờ cái gì chứ! Ai mà không biết! Xì!”
Lão Chu dứt lời cũng chậm rãi đứng dậy, vào trong lều bấm điện thoại.
Sóng ở đây bị chặn, không thể chơi được game online, chỉ có thể chơi một vài trò offline đơn giản.
Nhưng đối với Lão Chu mà nói, chơi game offline đơn giản cũng có thể giết thời gian.
Chỉ là ông ta lo lắng danh hiệu mới đạt được tháng trước, lâu ngày như thế chưa chơi, chắc chắn đã rớt bảng rồi!
Đợi ông ta bắt được sóng, về lại thành phố liền giành lại danh hiệu vốn thuộc về ông ta!
Qua nửa đêm, đến phiên lão Chu trực đêm tuần tra.
Lão Chu buồn ngủ ngáp lên ngáp xuống, dựa vào tường ngủ gật.
Một bóng người vụt qua trước mắt lão Chu.
Lão Chu mơ mơ màng màng mở mắt nhìn xung quanh, không thấy gì bất thường liền nhắm mắt lại.
Lại một bóng người nữa lướt qua.
Cứ một người lại đến một người.
Một người âm thầm xuất hiện sau lưng lão Chu, đưa tay lên bịt miệng ông ta, vừa định ra tay thì đã thấy ông ta ra hiệu với mình.
Nhưng người này không hề có ý định giết lão Chu, mà chỉ đánh ngất ông ta.
Năm phút sau, ranh giới của cả nửa sườn núi đều bị quét sạch.
Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề mặc áo khoác dày chống nước, chậm rãi từ dưới đi lên.
Trông thấy cây cầu treo trước mắt, Cố Hề Hề nhịn không được liền nói: “Nhất Nhiễm đúng thật là to gan. Anh ta lại có thể đào ngọn núi này trở thành như thế này.”