Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con không biết làm sao để giải thích, nhưng con thật sự không phải con gái của hai người.” Cố Hề Hề khó xử nói.


Vân lão gia và Vân phu nhân lúc này đã khóc đến nghẹn ngào.


Những người khác của Vân gia cũng tiến đến gần, tất cả đều kích động, có người còn lôi kéo Cố Hề Hề nói không ngừng những chuyện trong hai năm qua.


Cố Hề Hề cười khổ.


Cô đành chờ khi mọi người nói dứt lời, cô mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thật xin lỗi, nhưng tôi không phải Vân Nặc, tôi tên Cố Hề Hề.”


Nhưng mặc cho cô nói như thế nào, người nhà Vân gia đều không tin!


Đây rõ ràng là Vân Nặc tiểu thư!


Vì sao lại không chịu thừa nhận?


“Con gái ta nhất định bị mất trí nhớ! Nếu không sao lại quên mình là ai?” Vân phu nhân ôm lấy Cố Hề Hề: “Con là con gái của mẹ, Nặc Nặc của mẹ, rốt cuộc con đã trở về!”


Cố Hề Hề vẻ mặt bất đắc dĩ.


Lúc này nhìn thấy Mặc Tử Hân đang đi tới đây, ánh mắt Cố Hề Hề sáng lên.


“Mặc Tử Hân!” Cố Hề Hề liền cất tiếng gọi anh.


Tiếng gọi của cô không chỉ làm Mặc Tử Hân chú ý, mà mọi người xung quanh đều quay lại!


Cố Hề Hề không quan tâm cái nhìn của mọi người, cô chỉ trông ngóng Mặc Tử Hân đến đây giúp cô giải thích.


Bị người ta nhận lầm là con gái, cũng thật làm cô bối rối!


Mặc Tử Hân thấy Cố Hề Hề ngượng ngùng, vẻ mặt có chút thẹn khi bị người Vân gia bao quanh, anh nhoẻn miệng cười. Nụ cười này làm các phụ nữ xung quanh ngây ngất!


Mặc Tử Hân ở khu vực tỉnh Y này có thể xem là nam thần hoàn mỹ nhất. Người có thể khiến Mặc tổng nở nụ cười như vậy thật sự không nhiều!


Trước đây chỉ có duy nhất Vân gia đại tiểu thư Vân Nặc mới có thể khiến anh cười, mà hiện tại dường như đã có thêm một người có khả năng này.


Mặc Tử Hân nhanh chóng bước đến.


Không đợi Mặc Tử Hân mở miệng, Vân lão gia đã nắm lấy tay Cố Hề Hề đặt vào tay của Mặc Tử Hân, nói liên hồi: “Tử Hân, con gái của ta đã trở lại, hai đứa có thể cử hành hôn lễ được rồi!”


Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân ngơ ngác!


Tuy rằng anh cũng từng chạm vào tay Cố Hề Hề, nhưng đó chỉ là nghi lễ bắt tay xã giao. Còn bây giờ, Vân lão gia cố chấp kiên quyết nắm lấy tay Cố Hề Hề đặt vào lòng bàn tay của anh, không cho Cố Hề Hề có cơ hội rút tay ra.


Ở khoảng cách gần như vậy, Mặc Tử Hân cảm nhận được các ngón tay mềm mại của Cố Hề Hề, đáy lòng anh lại rung động.


Cố Hề Hề ban đầu tưởng Mặc Tử Hân đến giúp cô giải vây, giờ anh lại đứng như trời trồng không nói gì, còn nắm tay cô như vậy.



Cố Hề Hề bất đắc dĩ thở dài, thấy Mặc Tử Hân vẫn ngẩn người, cô liền dùng sức nhéo vào lòng bàn tay Mặc Tử Hân một cái. Tuy nhiên với sức lực của cô thì hành động này trong mắt Mặc Tử Hân cũng không khác gì một động tác tán tỉnh.


Ánh mắt Mặc Tử Hân vẫn nhìn Cố Hề Hề, đáy mắt càng thêm thâm thúy.


Bất quá thì Mặc Tử Hân cũng không dám để tâm trí anh trầm luân mãi như vậy, anh thấp giọng nói: “Bá phụ, bá mẫu, xin phép cho con giới thiệu.. Cô ấy không phải Nặc Nặc, cô ấy tên Cố Hề Hề, đến từ thành phố N, là thiếu phu nhân tổng giám đốc Doãn Tư Thần của tập đoàn Doãn thị.”


Vẻ mặt Vân lão gia sửng sốt kinh ngạc: “Sao lại vậy? Nặc Nặc? Sao con lại đồng ý gả cho Doãn Tư Thần? Con là hôn thê của Tử Hân mà! Sao lại gả cho người khác? Không, ba không đồng ý hôn sự này!”


Cố Hề Hề dở khóc dở cười!


Cô cảm thấy Vân lão gia là một người cha đáng yêu! Chỉ vì quá yêu thương con gái mà ngộ nhận bất chấp lý lẽ!


Cảnh này toàn bộ từ đầu đến cuối đều bị Doãn Tư Thần chứng kiến.


Khoảnh khắc Doãn Tư Thần thấy tay của Cố Hề Hề bị đặt vào lòng bàn tay của Mặc Tử Hân, người anh lạnh băng!


Sự tức giận điều khiển bàn tay anh vô thức xiết chặt vật bên cạnh, là cánh tay của Nhiễm Tịch Vi.


“Đau, đau quá!” Nhiễm Tịch Vi đột nhiên kêu lên: “Tư Thần, anh buông tay ra! Anh làm em đau quá!”


Nhiễm Tịch Vi nhìn theo tầm mắt của Doãn Tư Thần, thấy được hình ảnh Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân đang bên nhau. Đáy lòng Nhiễm Tịch Vi liền cao hứng.


Ra người mà Cố Hề Hề thích là Mặc Tử Hân, vậy càng tốt!


Nói vậy thì cô ta sẽ không bám lấy Doãn Tư Thần!


Ánh mắt lạnh băng của Doãn Tư Thần vẫn nhìn gắt gao, anh đột nhiên cảm thấy Vân gia thật chướng mắt! Trong lòng anh đã có tính toán triệt tiêu Vân gia, xóa sổ Vân gia trong danh sách các gia tộc trên thế giới này!


Doãn Tư Thần hoàn toàn không quan tâm tiếng kêu la của Nhiễm Tịch Vi, ném cánh tay cô ta sang một bên, sải bước chân về hướng Cố Hề Hề!


Doãn Tư Thần muốn làm gì vậy?


Nhiễm Tịch Vi ngẩn ngơ liền chạy theo.


Toàn bộ ánh mắt trong khuôn viên này dời từ cô dâu chú rể mà chuyển sang tập trung trên người Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đang hung hăng bước đến!


Nhóm người đang huyên náo vậy quanh nói về hôn lễ đính ước của Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân bỗng nhiên cảm nhận được luồng sát khí từ phía sau! Họ không nhịn được mà rùng mình..


Cố Hề Hề ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Doãn Tư Thần, anh lại còn dẫn theo cả Nhiễm Tịch Vi đến chỗ cô..


Mặc Tử Hân rốt cuộc đã buông lỏng tay, trấn an Vân lão gia, nói: “Bá phụ người xem, chồng của Cố tiểu thư đã đến!”


Vân lão gia và Vân phu nhân cùng xoay người lại, đúng lúc Doãn Tư Thần vừa bước đến.


Doãn Tư Thần không liếc mắt đến bất kỳ ai, tầm mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay của Cố Hề Hề vừa bị đối phương nắm lấy. Ánh mắt anh bốc lửa, giống như hận không thể đem những kẻ dám đụng đến Cố Hề Hề đi thiêu rụi!


“Anh là..” Người của Vân gia vẫn chưa mở miệng nói xong, Doãn Tư Thần đã tiến đến nắm tay Cố Hề Hề, muốn kéo cô xoay người rời đi!


Vân lão gia thấy Cố Hề Hề sắp bị người khác mang đi, liền bước đến chắn trước mặt Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề.


Vân lão gia là một người đàn ông trung niên vóc dáng tầm thước, so với Doãn Tư Thần thì ông chỉ thấp hơn một chút. Nhiều năm qua Vân lão gia miệt mài nghiên cứu học thuật, bản thân ông cũng đã nhiễm một chút phong cách cố chấp thường thấy của những học giả.


Lúc nãy ông thật sự bị kích động khi nhìn thấy con gái yêu, giờ đây đã khôi phục sự bình tĩnh, liền bước đến ngăn cản Doãn Tư Thần: “Vị này muốn mang con gái của tôi đi đâu?”


Khí thế trên người Doãn Tư Thần toát ra sự tức giận, tựa như hơi thở của đế vương đang lấn áp người khác, người của Vân gia theo bản năng liền lui lại.


Sắc mặt Vân lão gia có chút e ngại, nhưng vẫn đứng thẳng người nhất quyết ngăn cản.


Cô con gái ông yêu thương hết mực tưởng đã mất, nay lại tìm được, sao lại dễ dàng để người khác mang đi như vậy?


Cố Hề Hề nhìn thấy hai người đối diện nhau, cô biết nếu tiếp tục thì Vân lão gia sẽ bị chèn ép.


Không biết vì sao nhưng theo bản năng, khi Cố Hề Hề nghĩ đến việc Vân lão gia bị người khác chèn ép thì lại không đành lòng, liền nhìn Doãn Tư Thần, nói: “Tư Thần, Vân lão gia là một nhà nho học, đáng tuổi trưởng bối chúng ta, anh như vậy thì thật thất lễ rồi!”



Vì lời nói của Cố Hề Hề, nên Doãn Tư Thần mới chậm rãi thu lại sát khí.


“Thật xin lỗi Vân lão gia, anh ấy là chồng của con. Anh ấy hiểu lầm mọi người đang làm khó con, nên mới..” Cố Hề Hề nói lời dĩ hòa vi quý xoa dịu đôi bên, nhưng tiếc là Doãn Tư Thần hoàn toàn không quan tâm!


Doãn Tư Thần anh là ai chứ?


Việc gì phải khép nép với người khác?


Cho dù tỉnh Y không phải địa bàn của Doãn gia thì sao?


Người của Doãn gia thì dù đi đến đâu, đều có khí phách cao ngạo!


“Hừ!” Doãn Tư Thần hừ lạnh.


Cố Hề Hề không để ý đến anh, tiếp tục nói: “Chuyện này phiền Mặc tổng sẽ giải thích với mọi người vậy! Xin lỗi, nhưng chúng tôi phải đi!”


Nói xong, Cố Hề Hề cũng biết cô không thể ở lại đây được nữa. Nếu không, cô không dám tưởng tượng với tính cách của Doãn Tư Thần thì anh sẽ làm gì nữa..


Anh vốn là người chẳng biết sợ ai mà!


Cố Hề Hề nắm tay lôi kéo Doãn Tư Thần, xoay người rời khỏi.


Tầm mắt Doãn Tư Thần dừng ở mười ngón tay của anh và Cố Hề Hề đan vào nhau, ngước mắt nhìn tà váy lụa đang phấp phới, tâm tình anh trong nháy mắt trở nên dễ chịu và hòa hoãn.


Chỉ là vừa rồi Vân gia lại dám cả gan ở trước mặt anh mà gán ghép tác hợp Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân?


Quả thật là tự tìm đường chết!


Vừa rời khỏi, Doãn Tư Thần lập tức lấy điện thoại ra gọi Tiểu A: “Điều tra thông tin về Vân gia! Tương lai phải ở lại thành phố K một thời gian, việc đầu tiên là phải xử lý Vân gia!”


Cố Hề Hề lập tức nghe được lời Doãn Tư Thần nói.


Cái gì? Vân gia đắc tội gì với anh ấy?


Anh ấy rốt cuộc muốn làm gì?


Vân gia không chỉ là biểu tượng văn hóa của tỉnh Y, mà còn là một gia tộc truyền từ trăm năm, anh ấy lại muốn hủy diệt Vân gia sao?


Cố Hề Hề liền bất chấp mọi chuyện, cô với tay đoạt lấy điện thoại trong tay Doãn Tư Thần, liền nói với Tiểu A: “Không được làm chuyện này!”


Dứt lời, Cố Hề Hề liền cúp điện thoại. Lúc này cô mới nhận ra Doãn Tư Thần đang dùng một điện thoại mới, không phải điện thoại anh hay dùng trước đó.


Nhưng cô không quan tâm lắm đến việc Doãn Tư Thần đổi điện thoại, lập tức nói: “Anh muốn đối phó Vân gia? Vì sao vậy?”


“Bổn thiếu gia muốn làm gì thì phải giải thích lý do sao?” Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề ra mặt bảo vệ Vân gia, hơi tức giận đáp lại.


“Không được!” Cố Hề Hề cật lực phản đối: “Anh không được làm vậy!”


Đây là lần đầu Doãn Tư Thần nhìn thấy Cố Hề Hề cường ngạnh phản đối anh, tức khắc liền ngước mắt nhìn cô.


Cố Hề Hề hôm nay thật sự rất lạ, nhưng lạ chỗ nào thì anh cũng không thể nói rõ. Nhưng có một điều kỳ diệu ấm áp, mặc kệ Cố Hề Hề có bộ dáng như thế nào, anh đều thích nhìn cô..


Vốn dĩ hôm nay Doãn Tư Thần đã quyết định sẽ hạ thủ với Vân gia, giờ chỉ vì Cố Hề Hề nói không được, anh liền cảm thấy chuyện của Vân gia có thể bỏ qua..


“Cho tôi một lý do.” Thật ra sự tức giận của Doãn Tư Thần đã tan biến, nhưng bên ngoài anh vẫn làm bộ.


“Anh cũng thấy tôi có khuôn mặt giống Vân Nặc như vậy, tôi thật sự tội nghiệp cho Vân lão gia và Vân phu nhân mất đi con gái yêu, trông họ rất đáng thương..” Cố Hề Hề duỗi tay vuốt ve bụng mình, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta giờ đã làm cha mẹ rồi, nên tích đức cho con.”


Thật ra còn một điều mà Cố Hề Hề giữ trong lòng không nói ra, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vân lão gia, nhưng kỳ lạ ở chỗ khi nhìn thấy Vân lão gia vì nhầm tưởng cô là Vân Nặc mà khóc đến nghẹn ngào, cô thật sự đau lòng.


Cô hiểu tính cách của Doãn Tư Thần, càng hiểu rõ khả năng của anh.


Nếu Doãn Tư Thần thật sự muốn ra tay hủy diệt Vân gia, thật ra đây là điều quá dễ dàng với anh.


Thủ đoạn của một thương nhân muốn đối phó với một thư hương thế gia, với những người nho sĩ như Vân lão gia hoàn toàn không thể ngăn cản.


Cô không muốn Vân gia gặp bất cứ chuyện gì, nhất là khi chuyện đó do Doãn Tư Thần hạ thủ.


Lời giải thích của Cố Hề Hề tức thì làm tâm tình Doãn Tư Thần dịu lại. Trong đầu anh vẫn đang lặp lại câu nói của cô, cô nói chúng ta giờ đã làm cha mẹ rồi!


Cô ấy nói.. chúng ta!


“Được, nể mặt em, tôi sẽ không tính toán!” Lúc này Doãn Tư Thần mới trả lời, khẩu khí cường ngạnh: “Nhưng nếu họ còn dám đem em gán ghép với Mặc Tử Hân, thì đừng trách tôi không khách khí!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK