Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 993


“Lý do rất đơn giản. Tôi muốn có một đứa con mang gen di truyền của cô và của tôi. Về thân phận thì cả hai đều đúng.” Nhất Nhiễm cười khẽ.


“Tôi đã có được nhiều tài nguyên khoáng sản như vậy, như thế nào lại thiếu tiền? Về phần thân phận thì lại càng thật đơn giản. Cách đây vài năm tôi phát hiện ra có một người trông rất giống tôi. Người đó là người thừa kế của một gia tộc nhưng do sức khỏe của anh ta từ khi còn nhỏ đã không tốt nên anh ta đã bị loại khỏi danh sách thừa kế. Quanh năm suốt tháng anh ta đều ở trong biệt thự tĩnh dưỡng, rất ít người nhìn thấy anh ta, cho nên tôi muốn thay thế anh ta cũng rất dễ dàng, đối với tôi giả bệnh cũng không phả việc khó gì.”


Vân Mạc Dung nhẹ nhàng nhắm mắt lại và nói: “Tên anh là gì?”


“Tôi thực sự tên là Nhất Nhiễm.” Nhất Nhiễm trả lời “Tôi là đại tư tế của bộ lạc Nhiễm. Một là số thứ tự của tôi. Mỗi đại tư tế đều là gọi là Nhất Nhiễm. Cái tên này được truyền từ đời này sang đời khác.”


“Thì ra là như vậy.” Vân Mạc Dung gật đầu: “Là do tôi quá tự tin. Tôi không có nghi ngờ giữ anh và bộ lạc Nhiễm có quan hệ với nhau. Lúc đó tôi muốn nhìn hình dáng của anh, anh lại liều mạng tránh né chính là vì thế này phải không?”


“Đúng vậy.” Nhất Nhiễm gật đầu: “Không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc cải trang. Nhưng mà, cải trang ở trước mặt cô sớm muộn gì cũng sẽ lộ diện. Tốt hơn hết là đừng để cho cô biết tôi trông như thế nào. Đến khi tôi xuất hiện trước mặt cô, tôi sẽ là một cái thân phận hoàn toàn mới.”


“Tôi đã quá chủ quan rồi.” Vân Mạc Dung mở mắt ra nhìn Nhất Nhiễm: “Cảm ơn anh vì đã không nhắm vào Hề Hề.”


“Cô không cần quá cảm kích tôi.” Ánh mắt Nhất Nhiễm vẫn là dạng thanh tịnh tinh khiết như vậy, chỉ là lời nói ra khiến trái tim Vân Mạc Dung như hầm băng.


“Cố Hề Hề sẽ không sinh đứa con thứ ba, còn cô thì sẽ sinh nhiều con.”


“Nhất Nhiễm, tôi sẽ không sinh con với anh.” Vân Mạc Dung thản nhiên nói: “Anh nên bóp chết cái ý nghĩ này đi.”


Nhất Nhiễm liếc mắt nhìn Vân Mạc Dung: “Cô sẽ đồng ý.”


Vân Mạc Dung lợi dụng trong lúc Nhất Nhiễm đang nói chuyện, cô đột nhiên lao về phía Nhất Nhiễm, cố gắng giành lấy quyền điều khiển xe.


Ai biết được nhìn Nhất Nhiễm yếu ớt như thế mà sức lực của anh ta lại lớn đến thế.


Nhất Nhiễm đưa tay đánh một phát phía sau gáy Vân Mạc Dung, Vân Mạc Dung lập tức ngất đi trong vòng tay của Nhất Nhiễm.


Lúc Vân Mạc Dung ngất đi, trong lòng cô chợt lóe lên một ý nghĩ: Thôi xong, không kịp gửi tin nhắn cho họ mất rồi.


Tại thời điểm này.


Tưởng Dật Hải dẫn người đuổi theo nhưng Vân Mạc Dung đã không thấy đâu nữa.


Gọi điện thoại cho cô ấy nhưng lại phát hiện ra điện thoại ở trong túi của trợ lý.


Nói cách khác, Vân Mạc Dung đã mất tích!


“Chuyện gì xảy ra vậy? Người đi đâu rồi?” Tưởng Dật Hải như phát điên xoay quanh: “Mấy người bảo vệ cô ấy kiểu gì vậy hả?”


Cả đám người bị trách móc đều nhao nhao cúi đầu xuống, không biết nên nói cái gì mới tốt.


Người bên cạnh Tưởng Dật Hải nói: “Mau tranh thủ thời gian gọi cảnh sát đi! Người này nói mất tích liền mất tích, không gánh nổi trách nhiệm này đâu nha!”


Tưởng Dật Hải bị người này nhắc nhở, nhưng không phải tới báo cảnh sát trước mà là trước tiên chạy đi tìm Mặc Tử Hân.


Mạng lưới quan hệ của nhà họ Mặc đôi khi dùng rất tốt.


Khi Mặc Tử Hân nhận được cuộc gọi từ Tưởng Dật Hải, anh nghĩ chỉ đơn giản là nói chuyện thông thường thôi nhưng sau khi nghe anh ta nói Vân Mạc Dung mất tích rồi thì cả người lập tức đứng dậy và nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK