“Con về nhà đi, có được không?” Thượng phu nhân rưng rưng nước mắt nói: “Đã giải sầu xong rồi, con về nhà đi.”
Thượng Kha tắm rửa xong, ngồi phịch ở trên giường lớn, lăn qua lộn lại suy nghĩ câu nói kia của Mộc Nhược Na: “Nếu mười năm trước, anh kiên định lựa chọn em, hơn nữa không hề giao động.”
Tuyệt vời.
Cô ấy cũng từng yêu mình.
“Con biết rồi.” Thượng Kha gật đầu: “Con sẽ suy nghĩ về điều đó.”
Cuối cùng Thượng phu nhân cũng chờ được những lời này, thỏa mãn lau lau nước mắt nói: “Được rồi, mẹ chờ con ở nhà. Chờ con trở về.”
Nói xong, Thượng phu nhân đeo kính râm lên, dẫn vệ sỹ rời khỏi phòng khách sạn.
Giọng nói của thầy Mộc cũng trẻ như trong quá khứ: “Lại đây, cha giới thiệu các con, đây là học sinh của cha – Thượng Kha, đây là con gái thầy – Mộc Nhược Na.”
Thượng Kha đứng lên, chủ động bắt tay Mộc Nhược Na: “Đàn em, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn. Lần này, anh sẽ không buông tay!”
Nhược Na của mười năm trước, là cô gái xinh đẹp lại rạng rỡ như ánh mặt trời.
Thượng Kha bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Trong mơ, anh ta trở lại mười năm trước, trở lại những năm tháng tuổi trẻ.
Anh ta ngồi ở trên ghế sa lon trong nhà thầy, nghe được giọng nói quen thuộc lại xa lạ đó: “Cha, con đã về… anh ta là ai vậy?”
Cô ấy đưa tay về phía Thượng Kha: “Đàn anh, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
…
Buổi concert của Lâm Phong diễn ra đúng như dự kiến ở thành phố S.
Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro đi vào hội trường dưới sự hộ tống của vệ sỹ, đến khi đi vào mới biết vị trí của hai người, là vị trí đẹp nhất ở trên khán đài.
Có rất nhiều fan hâm mộ xung quanh đều giơ cao thứ có liên quan đến thần tượng của mình, lần lượt đi vào sân.
Hirayama Jiro là otaku vạn năm, lần đầu tiên tham gia buổi concert có nhiều người thế này, làm anh ít nhiều có phần không thoải mái.
Mộc Nhược Na chủ động nắm lấy tay của Hirayama Jiro, khích lệ anh.
Trái tim thẳng nam của Hirayama Jiro nhanh chóng mềm xuống, trở tay nắm lấy tay của Mộc Nhược Na, kéo cô đi tìm được chỗ ngồi ngồi xuống, thấp giọng nói: “Na Na, cám ơn em đã không từ bỏ anh.”
Mộc Nhược Na tràn đầy ý cười trong mắt: “Cũng cảm ơn anh đã chịu đựng em.”
Hai vợ chồng nhìn nhau cười.
Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Cả nhóm nhạc đi ra sân khấu, toàn hội trường nhanh chóng nổ tung.
Trên màn hình lớn sau lưng bọn họ, xuất hiện hình ảnh phóng đại của bọn họ, để mọi người nhìn thấy rõ ràng.
Lâm Phong không phải là trưởng nhóm, nhưng sự xuất hiện của anh ta vẫn cực kỳ bắt mắt, trong các fan hâm mộ có mặt ở hội trường, có 70% đều là fan hâm mộ của anh ta.
Cô bé ngồi phía sau Mộc Nhược Na là fan trung thành của Lâm Phong, vừa thấy Lâm Phong đi ra, đã điển cuồng hét lên: “Chồng chồng em yêu anh! Aaa, chồng đẹp trai quá! Em mãi mãi yêu anh!”