Cố Hề Hề cười khẽ:
“Cũng được, tuy không thoải mái như ở nhà nhưng em không phải kiểu người khó chịu nên vẫn thích ứng được.”
“Vậy là tốt rồi.” Doãn Tư Thần đưa Cố Hề Hề về cửa phòng, anh đứng ngay cửa nhưng không đi vào mà bình tĩnh nhìn Cố Hề Hề.
“Sao vậy?” Cố Hề Hề hỏi.
“Em không hỏi vì sao lần này anh đến đây sao?” Đôi mắt Doãn Tư Thần rất sâu, sâu đến vô tận chăm chú nhìn Cố Hề Hề.
Làm Cố Hề Hề cảm thấy run sợ.
Bị một người đàn ông đẹp đến mức ná thở như vậy chăm chú nhìn, trên thế gian này có mấy người phụ nữ có thể chống cự lại được đây?
Cố Hề Hề bị nhìn như vậy liền thuận miệng nói: “Vậy anh đến đây làm gì?”
“Em thật sự muốn biết sao?” Khoé mắt Doãn Tư Thần hơi nhọn, che giấu ý cười, giọng nói kiều diễm lại vang lên làm Cố Hề Hề càng thêm bấn loạn.
“Ừ.” Cố Hề Hề gật đầu loạn xạ.
“Anh với em vào rồi từ từ nói.” Doãn Tư Thần lập tức cầm tay Cố Hề Hề kéo cô vào phòng. Tiểu Vương thấy Doãn Tư Thần lại kéo Cố Hề Hề vào phòng, cô định nhắc nhở Cố Hề Hề nhưng chưa kịp nói thì đã cảm thấy vòng eo căng thẳng, giây tiếp theo cô vừa lấy lại tinh thần thì bị Tiểu A mang vào phòng trợ lý nam bên cạnh.
Tiểu Vương định mở miệng thì Tiểu A đã thở ngay cổ cô, hạ giọng nói: “Ban ngày có chút sự việc mà cô cũng không rõ, cô có biết toà nhà đất này có ý nghĩa như nào với cô chủ và tổng giám đốc không? Là gương vỡ lại lành, là người một nhà bên nhau lần nữa.”
“Anh, anh buông ra cho tôi nói.” Khuôn mặt Tiểu Vương lập tức đỏ lên, đang trong bóng tối nên cô theo bản năng đẩy Tiểu A ra.
Không ngờ Tiểu A theo lực cửa Tiểu A lập tức buông lỏng tay ra, cả người ngã ra phía sau.
Tiểu Vương hoảng sợ.
Tưởng mình dùng sức mạnh quá đẩy Tiểu A liền theo bản năng duỗi tay đỡ lấy đối phương.
Không biết chân bị cái gì đụng vào, thấp giọng kêu lên một tiếng rồi ngã cả người lên Tiểu A.
Giây tiếp theo, Tiểu Vương chỉ cảm thấy thân dưới có sự va chạm và môi lại rất mềm và ấm.
Mặc dù Tiểu Vương vẫn là một con gà tơ nhưng khi cùng Đậu Miêu thì không kiêng kỵ gì xem vô số những bức hình khai sáng tâm hồn, lập tức phản ứng lại, mình lại làm gì ngu ngốc rồi!
Cả người Tiểu Vương cứng đờ.
Tiểu A bị Tiểu Vương đè lên cưỡng hôn cũng ngây người.
Hai người bọn họ không nghĩ sẽ xảy ra biến cố như vậy, cơ thể bọn họ cứng đờ, không thể nhúc nhích, khoảng mấy chục giây sau mới phản ứng trở lại.
Tiểu Vương lập tức nâng cơ thể lên, trong giọng điệu lộ ra sự bất an kinh hoàng: “Xin, xin lỗi, tôi không cố ý đâu!”
Trong bóng đêm, giọng nói rầu rĩ của Tiểu A vang lên: “Cô bắt tôi buông cô ra sau đó lại cưỡng hôn tôi?”
Tiểu Vương không có gì để nói.
Cô còn có thể nói cái gì?
Cô thật sự không nghĩ như vậy!
Dù gì nó cũng đã xảy ra rồi!
Sau đó, Tiểu A lại cất lời: “Nếu cô cứ muốn dùng tư thế này để nói chuyện với tôi thì tôi cũng không có ý kiến gì đâu.”