Nói cách khác, tình trạng bị thương của cô, cùng Hoàng Hoàng theo đối phương cơ bản không phải một con có thể tồn tại.
Nhất là trước mắt Xanh Nhiêm, nó đã vượt qua tài liệu ghi chép về chiều dài cùng độ to lớn.
Nói cách khác, Xanh Nhiêm rất có khả năng còn có khả năng khác ngoài năng lực công kích.
Lại nói theo cách nữa, hôm nay cô chết chắc rồi.
Nếu đánh không lại thì chạy.
Vân Mạc Dung nhìn về Hoàng Hoàng hô to một tiếng: “Hoàng Hoàng, chạy!” Tiếng nói vừa dứt, Vân Mạc Dung cũng không thèm để ý tới vết thương trên bắp đùi, cô cùng Hoàng Hoàng chạy nhanh như điện chớp xoay người một đường chạy hết tốc lực.
Xanh Nhiêm chính là đuổi tới chỗ bọn họ.
Nhưng là chạy chạy, Vân Mạc Dung liền phát hiện không đúng.
Điều này có nghĩa là Xanh Nhiêm không có ý định ăn họ, mà là có thức đuổi bọn họ! Cô ý thức được điều này, Vân Mạc Dung cảm thấy tóc gáy sau lưng mình lại dựng đứng.
Hoàng Hoàng một mực chạy phía sau lưng Vân Mạc Dung, bảo vệ Vân Mạc Dung.
Vân Mạc Dung chạy nhưng tâm lại không an ổn.
Cô cùng Hoàng Hoàng, nhất định phải có một người còn sống.
Giờ phút này, cô quyết định để đường sống lại cho Hoàng Hoàng.
Cô cũng không phải thánh mẫu, cô cảm thấy chó mình nuôi, giống như nuôi con nít, phải hy sinh chính mình như thế nào.
Mà Vân Mạc Dung tỉnh táo phân tích một chút, cô cùng Hoàng Hoàng ở trong rừng rậm nguyên thủy sinh tồn thì xác suất Hoàng Hoàng lớn hơn cô rất nhiều.
Vì vậy, cô lại ra lệnh với Hoàng Hoàng: “Hoàng Hoàng, chạy về phía bên trái, không được quay đầu!” Hoàng Hoàng vẫn luôn đối với mệnh lệnh của Vân Mạc Dung rất tin tưởng không nghi ngờ, cho tới bây giờ cũng chưa từng có kháng cự qua.
Cho nên Hoàng Hoàng liền chạy về phía bên trái trốn.
Mà Vân Mạc Dung vì muốn hấp dẫn sự chú ý Xanh Nhiêm, động tác của cô vừa khoa trương lại kịch liệt, cô đem tầm mắt của nó luôn rơi về phía cô hấp dẫn nó sau lưng, hoảng hốt chạy trốn khắp nơi.
Cô chạy lại chạy, vào lúc Vân Mạc Dung thể lực yếu dần, lại không có sức chạy tiếp, cô liền thấy trước mắt có một thác nước rất lớn.
Cô quay đầu lại nhìn Xanh Nhiêm vẫn không nhanh không chậm đuổi theo mình, Vân Mạc Dung nhất thời dừng lại.
Xanh Nhiêm làm tổ ở trong nước.
Cô nhảy xuống nước rất có khả năng sẽ trở thành thức ăn của nó.
Nhưng nếu cô không nhảy xuống, trăm phần trăm là thức ăn của nó.
Chậm chỉ là một cái xác suất.
Vạn nhất, khi cô nhảy xuống, cô bị nước siết cuốn đi, Xanh Nhiêm lại cuốn lấy cô không kịp?
Buồn bực!
Vân Mạc Dung cũng không có bất kì chần chờ nào, cô xoay người nhảy xuống thác nước.
Vân Mạc Dung trước kia chưa từng học qua nhảy cầu nhưng cô cũng biết mặt nước có sức dãn, cô cứ như vậy nhảy xuống, cô rất có khả năng bị sức dãn to lớn của nước làm bị thương.
Cho nên, cô rất nhanh nghĩ đến lực sĩ thể thao nhảy cầu, động dùng đầu ngón tay vạch nước, có thể có rất lớn mức độ bảo vệ tốt bản thân.