Doãn Tư Thần khẽ cười:
“Lát nữa Ngự Hàm và Cố Miểu cũng sẽ đến đây, chúng ta cùng ăn cơm nhé. Kiều Kỳ cũng sẽ tới, bảo là muốn tụ họp với chúng ta.”
“Tại sao mấy đứa lại đến đây?”
Cố Hề Hề thắc mắc.
“Mẹ anh muốn gặp mặt bọn trẻ ấy mà.”
Doãn Tư Thần trầm ngâm một hồi, đoạn nói:
“Mẹ hẵng còn ở Nam Mỹ, vẫn chưa về được.”
Cố Hề Hề hơi do dự, trong lòng có chút không tình nguyện nói:
“Chuyện này…”
“Tiểu A.”
Doãn Tư Thần quay sang, gọi tên trợ lý của mình.
Tiểu A lập tức tiếp lời:
“Thưa sếp.”
“Chuyện ở bên này, anh phụ trách giải quyết cho thật tốt, đừng để mấy cô gái xảy ra chuyện gì đấy.”
Doãn Tư Thần chủ động nắm chặt tay Cố Hề Hề:
“Ba cô ấy đều được Hề Hề xem là người tốt. Có thể để Hề Hề chủ động lên tiếng mượn người từ tôi để giúp đỡ, đây là lần đầu tiên đấy.”
Tiểu A lập tức cười đáp:
“Tôi hiểu, thưa sếp.”
Tiểu Vuơng, Đậu Miêu lẫn Thẩm Khả Khả đều đỏ mặt cúi đầu, vội nói lời cảm ơn với Cố Hề Hề:
“Cảm ơn cô chủ! Cảm ơn sếp tổng!”
Mặt Cố Hề Hề cũng đỏ ửng:
“Chẳng qua tôi không thích nhìn Thẩm Ngư bắt nạt người khác thôi.”
“Được rồi.”
Ánh mắt Doãn Tư Thần càng nhiều vẻ cưng chiều hơn nữa.
“Chỉ cần là người em không thích, anh cũng không tha cho kẻ đó dễ dàng đâu. Cứ xem như vì người của anh đã hỗ trợ các em rất tận tâm, hết lòng như vậy, tối nay ăn cơm chung với nhau nhé?”
“Được rồi.”
Cố Hề Hề cũng không cự nự thêm nữa, anh ấy đã nói đến mức như vậy rồi, lại từ chối nữa không phải quá đáng lắm ư?
Cố Hề Hề lẫn Doãn Tư Thần nhanh chóng rời khỏi biệt thự. Trước khi đi, cô quay sáng nháy mắt mấy cái với Thẩm Khả Khả.
Thẩm Khả Khả nhoẻn miệng cười.
Lưới vẫn đang dần thu lại.
Đang vào lúc Thẩm Ngư suy nghĩ xem đổi bán mấy cây vàng và tiền đô Mĩ của mình như thế nào, ông ta mới phát giác toàn bộ tài sản trong két bảo hiểm của mình đều đã bị cuỗm đi hết sạch.
Tất cả tiền đều không cánh mà bay!
Thẩm Ngư phát điên tại chỗ ngay lập tức!