Bản thân Tống Sĩ Triết cũng không nhận ra là anh và Dư Khiết chỉ là lần đầu gặp mặt, anh đã chú ý rất nhiều điều về cô như vậy.
Dư Khiết nhận thấy sự quan tâm của Tống Sĩ Triết dành cho mình, cô ngẩng đầu nhìn lên.
Tống Sĩ Triết ngay lập tức nở một nụ cười với cô, tán thưởng cô công khai như vậy.
Dư Khiết thấy có chút không phải, nên chỉ đành cười cười rồi cúi đầu xuống.
Lý Tư không thể ngồi yên, nhưng vẫn đành nhượng bộ mà ngồi ở đó, có điều là cứ nhìn chỗ này ngó chỗ kia, chốc chốc lại nhìn ra cửa.
Trong lúc Dư Khiết vào nhà vệ sinh, Lý Tư cuối cùng nắm lấy cơ hội hỏi chuyện Tống Sĩ Triết: “Anh có phải đã để mắt đến Dư Khiết rồi không?”
Dù sao Tống Sĩ Triết cũng là một người đàn ông trưởng thành, sẽ không để bị một cô nhóc nắm thóp như vậy, anh nhẹ nhàng nói: “Luật sư Dư Khiết là một cô gái ưu tú. Tôi có nghe chú tôi nói, năng lực làm việc của của ấy rất tốt. Từ một luật sư nhỏ bé, đã vươn lên chức trợ lý của tổng giám đốc. Cô ấy đã dựa vào tài năng thực sự để có bước tiến dài như vậy trong sự nghiệp!”
Lý Tư bĩu môi: “Anh cũng không việc gì không chịu thừa nhận. Dư Khiết không phải xấu xí, có đàn ông thích cô ấy cũng là bình thường. Nhưng mà tôi nói cho anh biết, cô ấy nha…”
Lý Tư cười ác độc nói: “Cô ta không tốt đẹp như anh nghĩ đâu”
“Vậy sao?” Tống Sĩ Triết đáp lại nhàn nhạt.
“Ha ha, chuyện của cô ta, anh chỉ cần hỏi thăm một chút là biết ngay. Lúc trẻ học hành không xong, phải tự bán trứng của mình. Còn có suy nghĩ bậy bạ muốn mượn thân phận này để bước vào hào môn. Tôi nhổ vào. Anh cũng không nghĩ thử xem à, người chăm chỉ trên đời này nhiều như vậy, anh Tử Hân sao lại chọn cô ta làm việc bên cạnh. Tất nhiên là phải có nguyên nhân rồi?”
Lý Tư ra sức bôi nhọ Dư Khiết, xem như trả thù mấy ngày nay: “Tính tình cũng không ra gì, ngày nào cũng ở cùng một đám đàn ông. Ngoài mặt thì nói là công việc, thực tế ai mà biết họ làm những chuyện gì? Dựa vào một phụ nữ như cô ấy, muốn từng bước leo cao hơn, ở đâu ra chuyện dễ dàng như vậy. Theo tôi nghĩ đó, cô ta chắc chắn hi sinh nhan sắc mới…”
Tống Sĩ Triết ngắt lời Lý Tư: “Cô Lý Tư, xin hỏi cô tốt nghiệp đại học đúng không?”
“Đúng vậy.” Lý Tư thắc mắc: “Mà tôi tốt nghiệp đại học hay không có liên quan gì đến chuyện này?”
“Nếu cô đã tốt nghiệp đại học, vậy cô nên biết tội phỉ báng người khác sẽ có hậu quả gì.” Tống Sĩ Triết nhẹ nhàng nói: “Đặc biệt là ngay trước mặt người bị phỉ báng.”
Lý Tư cảm thấy không ổn, theo ánh mắt của Tống Sĩ Triết mà quay lại nhìn phía sau. Dư Khiết đang đứng sau lưng cô, mặt không chút biểu cảm.
Lý Tư sợ tới mức lập tức đứng dậy, chiếc cốc trước mặt bị hất văng, làm ướt chiếc váy ngắn của cô.
“Dư Khiết, tôi…” Lý Tư lắp ba lắp bắp nói không thành tiếng.
Dư Khiết vẫy điện thoại: “Tôi đã ghi âm lại tất cả những điều cô vừa nói. Lý Tư, tôi sẽ bảo lưu quyền lợi được khởi kiện cô, nhưng tôi không bảo đảm lần sau tôi sẽ không một lần lấy lại cả vốn lẫn lời.”
“Tôi… tôi… tôi…” Lý Tư căng thẳng đến không nói nên lời.
“Cô vào phòng vệ sinh suy nghĩ lại một chút đi.” Dư Khiết lạnh nhạt nói: “Cô bây giờ chính là đang làm mất mặt của tổng giám đốc Mặc đó.”
Mặt Lý Tư đột nhiên nóng lên, cúi đầu, vội vàng đi vào phòng vệ sinh.
Dư Khiết ung dung ngồi xuống nói: “Thành thật xin lỗi, đã làm phí thời gian của anh.”
“Không hề.” Tống Sĩ Triết lắc đầu, anh không thấy thời gian hôm nay bị lãng phí chút nào.
Quen biết Dư Khiết chính là thu hoạch lớn nhất của anh.