Dư Khiết ung dung cười: “Không cần đâu, chỉ có mấy việc nhỏ nhặt làm sao có thể nhờ đến cậu chứ? Nếu như đến loại chuyện này mình cũng không giải quyết được, vậy thì tôi còn có tư cách gì đứng bên cạnh tổng giám đốc Mặc làm cánh tay trái phải đắc lực của anh ấy nữa.”
Cố Hề Hề gật đầu: “Vậy được thôi, có chỗ nào cần mình giúp thì cứ việc nói.”
“Được, mình sẽ không khách khí với cậu đâu.” Dư Khiết nhấc cổ tay xem thời gian, nói: “Mình phải đi về rồi, bây giờ trang viên nhà họ Mặc có nhiều người ở như vậy, mình không yên tâm được, cứ sợ sẽ xảy ra chuyện xấu gì đó. Lần này những người kia, đều từ chỗ ông chủ nhà mình đi, mình là một người làm công, không thể không suy nghĩ cho ông chủ được. Xin lỗi không tiếp cậu được rồi.”
“Được rồi.” Cố Hề Hề mỉm cười gật đầu.
Dư Khiết cũng biết bên người Cố Hề Hề luôn có người bảo vệ bên cạnh, lúc này cũng không khách khí với cô nữa, quay người liền rời đi luôn.
Sau khi Dư Khiết rời đi không lâu, bóng người của Mặc Tử Hân lại xuất hiện trước mặt của Cố Hề Hề.
“Những lời vừa rồi đều đã nghe được rồi chứ?” Cố Hề Hề mở lời hỏi anh ra.
Vẻ mặt Mặc Tử Hân bất lực nhìn cô: “Em đó!”
Cố Hề Hề cười nhẹ: “Nếu như sau này anh định kết hôn, tôi đề cử luật sư Dư Khiết đầu tiên nhé.”
“Em cũng đã nghe thấy hết rồi, căn bản cô ấy không muốn gả cho tôi.” Mặc Tử Hân khổ não: “Em thật sự nghĩ rằng tôi có thể khiến người gặp người thích à?”
Nếu như tôi thật sự là kiểu người gặp người thích, tại sao em lại không thích tôi?
Câu nói này, Mặc Tử Hàn lại không nói ra.
“Tôi chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc thôi.” Cố Hề Hề nói: “Bên ngoài kia có không ít người hò hét muốn đẩy thuyển cho hai người đâu đấy!”
“Cả đời này cũng cũng không có khả năng đó rồi.” Đôi mắt màu lam của Mặc Tử Hân liền hiện lên ý cười nhàn nhạt, cả đời này, tôi không muốn kết hôn nữa.
Có những vết thương, đau một lần là đủ rồi.
Cố Hề Hề cũng không khuyên nữa, chuyển chủ đề khác: “Bên nhà họ Khúc đã chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Cũng tầm tầm rồi.” Mặc Tử Hân trả lời cô:” Khúc Tranh Minh làm việc rất có hiệu quả, trên dưới cả nhà họ Khúc đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, bây giờ những người còn lại ở nhà họ Khúc đều là thân tín của anh ta. Làm xong bữa tiệc lần này, chúng ta nên khởi hành trở về rồi.”
“Ừ.” Cố Hề Hề gật gật đầu, cô đã ở lại nơi này đủ lâu rồi, cô đang nóng lòng muốn nhanh chóng quay về ôm mấy đứa con bảo bối của mình.
“Anh có sắp xếp gì cho Dư Khiết không?” Cố Hề Hề ngẩng đầu lên nhìn Mặc Tử Hàn: “Một người phụ nữ thông minh như vậy, đời này cứ bỏ lỡ như thế thì quá đáng tiếc mà.”
“Tôi sẽ có sắp xếp cho cô ấy.” Mặc Tử Hàn thản nhiên trả lời.
Cố Hề Hề cũng không hỏi nữa.
Ở một nơi khác, sau khi Dư Khiết trở về trang viên nhà họ Mặc, quả nhiên có một đống việc đang chờ cô ấy xử lý.
Đáy lòng Dư Khiết thở dài một tiếng, cô ấy biết ngày là sẽ như vậy mà.
Chuyện lớn nhất, phiền phức nhất là chuyện Lý Tư Và Tiết Tuyết lại xảy ra cãi vã rồi.
Lần này là bởi vì mẹ của Tiết Tuyết, bà Tuyết mang một đĩa điểm tâm từ nhà bếp ra, kết quả đĩa điểm tâm đó lại là của Lý Tư sai người chuẩn bị.
Sau đó trùng hợp lại bị Lý Tư bắt được tại trận luôn.