Thì ra anh ấy tên là Lệnh Hồ Thương.
Nhưng tại sao anh ấy lại giống anh Thích Quân đến vậy?
Ngoại trừ khác màu mắt và màu tóc, hai người gần như… Giống nhau như đúc.
Thấy Vân Tử Tiêu vẫn còn đứng đó, Tiểu Đình vội vàng kéo tay áo Vân Tử Tiêu.
Lúc này, Vân Tử Tiêu mới phục hồi tinh thần, từ từ hành lễ: “Tử Tiêu tham kiến Lục Hoàng tử, tham kiến… Thương công tử.”
Thấy Vân Tử Tiêu hành lễ, Lục Hoàng tử nhất thời há miệng kinh ngạc, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lệnh Hồ Thương: “Thương, đệ không nằm mơ đấy chứ? Cô hai nhà họ Vân lại hành lễ với đệ ư.”
Đôi mắt màu vàng của Lệnh Hồ Thương bình tĩnh nhìn Vân Tử Tiêu.
Thật kì lạ, vừa rồi khi thấy dáng vẻ rơi lệ của cô gái này, tim anh bất ngờ co thắt lại một cách không tự nhiên.
Đây là chuyện từ trước tới nay chưa từng xảy ra.
“Đứng lên đi.” Lệnh Hồ Thương nhàn nhạt nói: “Chúng tôi chỉ tùy tiện đi loanh quanh, nhìn thấy phong cảnh nơi đây thật đẹp nên mới xông nhầm vào viện này, vẫn mong tha thứ.”
Lục Hoàng tử lại tiếp tục mang vẻ mặt hoảng sợ: “Thương, thì ra huynh biết nói nhiều từ như thế! Đệ còn cho rằng huynh chỉ biết bắn ra hai, ba từ thôi.”
Lệnh Hồ Thương nhìn Lục Hoàng tử, tròng mắt màu vàng kim thoáng qua tia bất đắc dĩ.
Vân Tử Tiêu đã ép mình sắp xếp lại cảm xúc.
Anh ta không phải là anh Thích Quân…
Anh ta không phải…
Anh Thích Quân của cô chắc chắn sẽ nhận ra cô…
Khuôn mặt cô không hề thay đổi, tên của cô cũng không hề thay đổi.
“Hai vị là khách quý của Hầu phủ, đương nhiên có thể du ngoạn xung quanh. Tử Tiêu không quấy rầy nữa.” Vân Tử Tiêu khẽ hành lễ rồi xoay người muốn rời đi.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, một giọng nói truyền tới: “Lục Hoàng tử, Thương công tử, chỗ dơ bẩn như thế này, đừng làm bẩn quần áo của hai vị.”
Khóe miệng Vân Tử Tiêu khẽ nhếch lên đầy giễu cợt.
Nơi dơ bẩn?
Hừ, đường đường là viện ở của con vợ cả Hầu phủ lại biến thành nơi dơ bẩn rồi.
Vậy Hầu phủ có thể tốt tới đâu?
Thấy khóe miệng trào phúng của Vân Tử Tiêu, lộng mày Lệnh Hồ Thương khẽ cong lên.
Đúng là một cô nhóc thú vị.
Vân Tử Tiêu cũng lười tranh chấp với loại tiểu nhân như thế này, hiện giờ thực lực của cô còn chưa hồi phục, không thể ra tay tùy tiện, vì thế cô quay đầu rời đi không hề lưu luyến.
Lục Hoàng tử nhìn theo bóng lưng của Vân Tử Tiêu đầy kinh ngạc, anh ta không nhịn được nói: “Cô hai nhà họ Vân giống như đã biến thành một người khác vậy. Lúc trước, vừa nhìn thấy đệ là cô ấy đã quấn lấy đệ hỏi chuyện về Tam ca, hỏi tới mức đệ cũng thấy phiền. Hôm nay cô ấy làm sao thế?”
“Đại khái, đây mới là bản tính của cô ấy.” Lệnh Hồ Thương thờ ơ đáp lời.
Dưới gốc cây thạch lựu, hoa bay bay rụng rơi.
Cánh hoa rơi xuống mái tóc vàng của anh, càng tôn thêm khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của anh, khiến nó càng trở nên yêu mị, lẳng lơ.
Một người đàn ông trung niên vội vội vàng vàng từ cửa chạy vào, gương mặt ông ta đầy cảnh giác và căng thẳng. Khi thấy trong viện chỉ có Lục Hoàng tử và Lệnh Hồ Thương, ông ta thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Lục Hoàng tử, Thương công tử, bên này ít người ở, lại đều là mấy kẻ không hiểu phép tắc, hi vọng không động vào thân thể quý giá của hai vị.”
Lục Hoàng tử cười hì hì không nói gì.