Mặc Tử Hân nghe Cố Hề Hề nói như vậy, ngay lập tức nhìn thẳng và nói: “Dư Khiết là một cấp dưới rất tốt. Cô ấy chăm chỉ, chịu khó và làm việc hiệu quả cao. Tôi rất thích những nhân viên như vậy. Nếu tôi dùng việc cho phép đầu tư khu biệt thự Cẩm Hồ, để đổi lấy một nhân viên hoàn hảo như vậy, đó là một thỏa thuận tốt cho tôi.”
“Nếu anh nói như vậy thì nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi phải không?” Cố Hề Hề cười: “Cô ấy không dám gặp anh, cho nên mới nhờ tôi liên hệ với anh. Dù sao thì dự án ở biệt thự Cẩm Hồ cũng không nhỏ đâu. Nhà họ Mặc đầu tư cũng không phải để từ thiện. Cô ấy đảm bảo với tôi rằng đây là lần cuối cùng cô ấy tự quyết định trước như này. Tôi sẵn sàng đứng ra bảo đảm cho cô ấy dưới danh nghĩa của mình, cô ấy sẽ không bao giờ mắc những sai lầm tương tự trong tương lai.”
“Hề Hề, em nghĩ cô ấy tốt vậy sao?” Mặc Tử Hân cười nhẹ.
“So với Tiết Tuyết thì tốt hơn.” Cố Hề Hề nhìn Mặc Tử Hân nở nụ cười: “Thật ra, nếu vừa nãy anh từ chối, tôi đang định dùng tiền của mình để giúp cô ấy đây. Mấy ngày nay, cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Một nhân viên đáng tin cậy như vậy, tôi ngưỡng mộ lắm đấy.”
“Em nói như vậy, đem ba người trợ lý của em để đâu rồi?” Mặc Tử Hân cạn lời nhìn cô: “Tôi là người không biết lý lẽ thế sao?”
Cố Hề Hề nhịn cười: “Đương nhiên không phải, cho nên tôi mới tìm anh nè.”
“Được rồi, em nói với cô ấy, tôi không giận cô ấy, cô ấy vẫn là nhân viên của tôi. Về việc liên quan đến nhà họ Cát, bảo cô ấy xử lý cho tốt. Cô ấy là luật sư, biết cách làm thế nào là tốt nhất.” Mặc Tử Hân nói: “Có điều, nói xong chuyện của Dư Khiết, tôi cũng có chuyện muốn nói với em.”
Cố Hề Hề gật đầu: “Có chuyện gì vậy?”
“Vài ngày nữa, tôi cũng sẽ đến chi nhánh ở thành phố N một thời gian, một số công việc kinh doanh ở đó cần tôi phụ trách.” Mặc Tử Hân giải thích: “Bây giờ thành phố N, là địa bàn của nhà họ Doãn. Nếu lúc tôi làm thủ tục gặp khó khăn, xin hãy giúp đỡ.”
Cố Hề Hề hiếm khi trợn mắt Mặc Tử Hân: “Anh đang nói đùa với tôi sao. Tổng giám đốc Mặc, những người đó đến đây để nịnh bợ anh còn không kịp, ai dám cản trở thủ tục của anh chứ? Đừng lo lắng. Được rồi, không có đâu. Cho dù là có, tôi nhất định sẽ trút giận giúp anh, trực tiếp đánh hắn bay ra ngoài, để hắn không thể trà trộn vào thành phố N được nữa! Mà này, dự án anh định làm lần này là gì?”
“Tôi vừa ký một hợp đồng phúc lợi bán công với chính quyền địa phương, chủ yếu dành cho thanh niên khuyết tật và lao động trung niên trong thành phố, để cung cấp cho họ một số việc làm. Chủ yếu để sản xuất xe lăn và một số tùy chỉnh cao cấp. Như em đã biết, nhiều người già giàu có đi lại khó khăn và những chiếc xe lăn họ muốn đều là xe lăn cao cấp tùy chỉnh. Tôi đã nhận được đơn đặt hàng từ hơn một chục quốc gia ở Châu Âu và Châu Mỹ để tùy chỉnh một loạt xe lăn cá nhân hóa dành riêng cho họ. Ban đầu tôi định mở nhà máy ở tỉnh Y, nhưng sau khi thảo luận kế hoạch với một số thị trưởng, cuối cùng tôi quyết định đặt nó ở thành phố N. Hồi đó, ông cụ tôi từng là chỉ huy quân khu ở thành phố N. Ông cụ tôi lo lắng về một số cựu chiến binh đã nghỉ hưu tàn tật ở Thành phố N. Tôi tình cờ nhận dự án này. Vì vậy, tôi vẫn luôn chăm chút nó.”
“Dòng họ Mặc của chúng tôi luôn luôn không quên nguồn gốc. Nhiều người cuộc sống không mấy khá giả, có già có trẻ, cuộc sống eo hẹp. Ông nội vì chuyện này mà lo lắng rất nhiều. Cho nên tôi đã làm chuyện này để ông được yên tâm.” Đôi mắt xanh nhạt của Mặc Tử Hân lóe lên ánh sáng dịu dàng, Cố Hề Hề lắng nghe với vẻ ngưỡng mộ.
Từ lâu cô đã biết Tử Hân rất tốt, rất tốt, là một người đàn ông ưu tú xuất sắc hiếm có.
Anh ta đã làm rất tốt, rất tốt.
Kiểu người hướng về gia đình, đất nước và cuộc sống này không phải thứ mà người bình thường có thể có được.