“Được rồi, tất cả đều nghe theo ý em.”
“Tư Thần, có phải bây giờ em ngày càng trở nên yếu đuối rồi không?”
Cố Hề Hề thì thào.
“Khi em nhìn thấy khoảnh khắc chị gái quay đầu đi cũng không hề nhìn lại, em dường như còn nghe thấy âm thanh tan vỡ trong lòng anh ta. Mặc dù chị em không nói gì, nhưng dù gì em và chị ấy cũng đã kết giao với nhau từ ba năm trước, vì vậy, em cũng nhận thấy trong lòng chị ấy rõ ràng cũng không dễ chịu gì.”
“Rõ ràng chị ấy cùng với Nhất Nhiễm hoàn toàn không phải là không có cảm giác, chẳng qua là chị ấy quá lý trí, rõ ràng hơn mục đích của mình muốn làm gì.”
“Nhà chiêm tinh đời trước nhà họ Vân cùng với nhà chiêm tinh đời sau con gái lớn nhà họ Vân sinh ra vốn dĩ từ đầu đã có duyên với nhau. Vì thế, em càng có thể hiểu được mối ràng buộc giữa chị gái và Nhất Nhiễm, vì vậy em càng cảm thấy có lỗi với chị ấy.”
Tâm trạng của Cố Hề Hề càng ngày càng xúc động.
“Vì cái gì mà bao thống khổ cùng lứa chọn đều do chính chị em phải tự mình đối mặt chứ? Trước đó là hôn ước giữa nhà họ Vân và nhà họ Mặc, bây giờ nó là sự ra đời của nhà chiêm tinh đời sau của nhà họ Vân. Em cảm thấy đau lòng thay cho chị ấy nhưng mình lại bất lực không làm được gì cả.”
“Nhất Nhiễm bắt cóc chị em, chị em tính kế Nhất Nhiễm. Cả đời này của bọn họ đã định sẵn là không bình yên. Đoạn tình cảm nghiệt duyên này của Nhất Nhiễm đối với chị em cũng coi như một loại gánh nặng, nếu chị ấy đã muốn dùng cách thức của riêng chị ấy để giải quyết, thì chúng ta cũng bỏ qua cho anh ta lần này đi.”
Cố Hề Hề nhắm mắt lại đầy suy tư.
“Nếu chúng ta giết anh ta e rằng chỉ càng làm cho chị ấy thêm áy náy.”
“Anh hiểu rồi.”
Doãn Tư Thần đầy cưng chiều hôn nhẹ lên trán cô.
“Anh sẽ xem như chuyện hôm nay chưa thấy gì cả.”
Cố Hề Hề mặt đầy vui mừng gật đầu lia lịa.
“Em chỉ sợ oan uổng cho anh rể.”
Doãn Tư Thần cười khẽ trầm giọng đáp.
“Ít nhất Vân Mặc Dung từ đầu đến cuối đều biết chính mình đang làm cái gì là đủ rồi.”
Doãn Tư Thần biết rằng Tưởng Dật Hải nhất định đã suy nghĩ thông suốt.
Hơn nữa thái độ của Vân Mạc Dung đến hiện tại vẫn chưa có thay đổi quá nhiều.
Chẳng phải cùng với Cố Hề Hề đều giống nhau sao, luôn có một Mặc Tử Hân đằng sau vẫn lưu luyến nhớ mãi không quên, thề ước một đời không thay lòng sao?
Doãn Tư Thần anh lúc đó còn có thể làm gì chứ?
Còn không phải quyết dùng mọi cách để loại bỏ tình địch của mình sao, uy hiếp anh ta không được mơ tưởng đến người phụ nữ của anh?
Cho nên ngay cả khi Tưởng Dật Hải biết Nhất Nhiễm thích Vân Nặc vẫn tỏ ra không hề quan tâm.
Trừ khi anh ta không muốn sống cùng với Vân Mạc Dung nữa.
Cố Hề Hề quay lại nhìn Vân Mạc Dung liền thấy cô ấy lúc này đang ngồi sững sờ một mình.
Quỹ đạo cuộc đời của hai chị em cô quả thật quá giống nhau.