“Phải ạ.” Trợ lý mỉm cười: “Cậu chín nhà họ Khúc có khi là có sự chuẩn bị khác nữa, chỉ cần đừng chĩa mũi dùi về phía chúng ta là được rồi.”
“Được rồi, cậu đi bận việc đi.” Mặc Tử Hân gật đầu bảo: “Liên tục giữ liên lạc với Hề Hề, nhớ đừng để cho bên kia làm lớn chuyện, nếu xảy ra việc gì thì cứ đánh bổ đầu là được!”
“Đã rõ.” Trợ lý lập tức gật đầu nhận lệnh.
Mặc Tử Hân đi về phía phòng mình, anh ta tính nghỉ ngơi một chốc.
Thoáng qua khóe mắt, anh ta nhìn thấy Lý Tư đang định đi qua tìm mình, ngay lập tức anh ta ra dấu về hướng một góc tối, chẳng đợi Lý Tư lại gần thì đã có người đi ra chặn đường cô ta, dẫn cô ta ra khỏi chỗ đó.
Mặc Tử Hân trở lại phòng mình, nhanh chóng đi rửa mặt, lau khô tóc, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.
Anh ta mở hộp thuốc trên tủ đầu giường ra, thoáng nghe thì vẫn là mùi thuốc quen thuộc.
Anh ta không hề do dự mà uống một viên thuốc với một cốc nước ấm.
Với Cố Hề Hề, anh ta không bao giờ có lòng nghi ngờ cô.
Ngủ một giấc cực kỳ khoan khoái, chờ đến khi anh ta tỉnh lại thì cơn đau đầu đã bay bằng sạch, cả người lại trở nên tỉnh táo thoải mái.
Ngoài cửa vàng lên tiếng gõ: “Anh ơi, dậy đi.”
“Vào đi.” Mặc Tử Hân mở miệng bảo.
Cửa phòng mở ra, Mặc Tử Huyên đi thẳng vào, nói: “Trời đã muộn rồi, anh dậy ăn chút gì đi.”
Mặc Tử Huyên nhìn thấy hộp thuốc ở tủ đầu giường, chợt nở nụ cười: “Hề Hề luôn nhớ kỹ sức khỏe của anh nhỉ.”
“Ừm.” Mặc Tử Hân đáp mà trong giọng mang theo sự vui sướng nhẹ nhàng.
“Nhà họ Khúc bên kia có động tĩnh rồi.” Mặc Tử Huyên cũng không lãng phí thời gian, nói thẳng với Mặc Tử Hân: “Lúc anh đang ngủ thì cậu hai nhà họ Khúc với cả đám người cậu cả nhà họ Khúc đánh nhau loạn lên cả rồi.”
“Anh lại chẳng nghe thấy động tĩnh gì nhỉ.” Mặc Tử Hân nhíu mày đáp.
“Bọn họ đều lắp ống giảm thanh.” Mặc Tử HUyên nói: “Em cũng xem camera vệ tinh mới nhìn thấy được, phạm vi hành động cũng không lớn, nhưng mà đã xuất hiện thương vong rồi. Ông cụ nhà họ Khúc bị giày vò cả một đêm mà vẫn không chết được, có vẻ là vẫn sống ổn lắm, chuyện nay có lẽ đã nằm ngoài dự đoán của cậu cả với cậu hai nhà họ Khúc. Bọn họ có vẻ chờ không nổi nữa rồi.”
“Thế mà lại không chết à?” Mặc Tử Hân cũng có phần ngoài ý muốn: “Không phải tình trạng của ông cụ nhà họ Khúc kia bị kiểm soát cả rồi à? Nếu định để ông ta chết vì sự cố ngoài ý muốn thì chẳng phải dễ dàng quá lắm hay sao?”“
“Có chút hấp dẫn.” Mặc Tử Huyên tỏ vẻ thâm sâu nói: “Ông già nhà họ Khúc bị gây sức ép đến như thế mà vẫn không chịu công bố di chúc của mình, rõ ràng là còn có con bài chưa chịu lật lên.”
“Ừm, ông ta kinh doanh bấy nhiêu năm trên cái đất này rồi mà, không thể nào có chuyện không giấu con bài nào cả được.” Mặc Tử Hân nói: “Thế bốn bà vợ của ông ta thì sao?”
“Bà cả và bà ba đang ở trong biệt thự, bà hai và bà tư đã theo chân con trai hội họp cả rồi. Bà ba không may bị bắt, dùng bà ba để làm con tin trao đổi, cậu cả nhà họ Khúc thả bà hai và bà tư ra rồi.” Mặc Tử Huyên trả lời: “Tác dụng của đàn bà trong cuộc chiến này đã kết thúc, còn lại là mấy đứa con đang đấu đá nhau. Trước kia còn kiêng kị chuyện con cả con thứ, giờ mẹ ai đều về nhà người nấy rồi, chẳng ai thèm kiêng dè gì ai sất! Cậu hai nhà họ Khúc đã đánh đến tận đây rồi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì trong vòng hai ngày sẽ có kết quả.”
“Em đoán xem, người cười cuối cùng sẽ là ai?” Mặc Tử Hân cười như không cười, hỏi.
Mặc Tử Huyên lắc đầu nói: “vẫn khó nói lắm. Nhưng mà em không xem trọng hai người con cả với thứ nhà họ Khúc lắm, Bọn họ rất dễ dàng bị người khác dắt mũi. Cũng khó nói, những người khác cũng không hẳn là đem họ ra làm bia đỡ. Anh, anh còn nhớ điển cố Cửu Long đoạt quyền thời Khang Hy không? Khi đó thái tử chính là bia ngắm, về sau lại là mấy người Tam gia, Thập Tam gia…bia ngắm nhiều như thế nhưng đến cuối cùng, người tẩm ngẩm tầm ngầm giành được phần thắng lại là Tứ gia, Ung Chính. Thế nên mới nói, chó cắn người thì chẳng phải sợ, sợ nhất chính là cái loại cứ im ỉm không nói năng gì kia kìa.”