Thật trùng hợp, anh lại đứng ngay phía ngoài tường của viện Vân Tử Tiêu.
Anh cứ yên lặng như vậy nhìn Vân Tử Tiểu ở trong viện, kiên nhẫn múa thương.
Vân Tử Tiêu biết múa thương?
Sao từ trước tới nay anh chưa từng nghe nói chuyện này?
Ai dạy cô kỹ thuật dùng thương này?
Hơn nữa, chiêu thức của cô chiêu nào cũng ngập sàn sát ý, không hề có chút hoa mỹ dư thừa… Rõ ràng chỉ có người từng trải qua những trận chiến đẫm máu mới có thể thể hiện cách thức dùng thương như vậy.
“Một cô gái thú vị.” Khóe mắt dài của Lệnh Hồ Thương hơi nhếch lên, anh tiện tay rút ra một chiếc khăn vuông trong ngực, giấu toàn bộ mái tóc vàng của anh vào trong sau đó lại lấy một chiếc khăn tay khác bịt mặt lại. Hai tay vừa dừng lại, chớp mắt thân hình anh đã rơi vào trong viện.
Vân Tử Tiêu đã giải tán hết người hầu, một mình luyện thương ở trong viện.
Cây thương kia còn là đồ bỏ đi mà cô đã vất vả lôi ra từ trong kho hàng của hầu phủ.
Nhưng đối với cô, thế cũng đủ dùng rồi.
Cô luyện đi luyện lại, đắm chìm trong ký ức của mình, luyện từ đầu đến đuôi bộ chiêu thức dùng thương mà bản thân biết.
Trong lúc cô đang chuẩn bị thu thế thì có một luồng sát khí từ trên đỉnh đầu bất ngờ đánh tới.
Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm của Vân Tử Tiêu đã buộc cô lăn một vòng theo bản năng, tránh đòn công kích của đối phương, tay cô rung lên, một thương đâm tới.
Cốp, một chiếc gậy gỗ đã chặn lại đòn tấn công của Vân Tử Tiêu.
“Ai?” Vân Tử Tiêu cảnh giác nhìn người che kín mặt này, trường thương ép tới, cô vươn tay muốn lột bỏ lớp khăn che mặt của đối phương.
Đối phương sao có thể để cô được toại nguyện, anh linh hoạt lắc mình, chớp mắt đã tránh tới sau lưng Vân Tử Tiêu.
“Tìm chết!” Vân Tử Tiêu tức giận hét lên, vứt trường thương trong tay, chuyển từ đánh xa sang đánh giáp lá cà, mỗi quyền đánh tới đều kéo theo tiếng gió, hướng thẳng vào người đối phương.
Lệnh Hồ Thương dùng một tay để chặn lại những đòn tấn công của Vân Tử Tiêu, hời hợt nói: “Thật không thể ngờ, người đời đều mù hết rồi sao, lại đi cho rằng cô hai nhà họ Vân trong Hầu phủ chỉ là một người mê trai dốt nát kém cỏi, chẳng giỏi cái gì ngoài việc chạy theo Tam Hoàng tử. Nếu không phải hôm nay tôi tình cờ gặp được cô, e rằng tôi cũng sẽ tin những chuyện này.”
Vân Tử Tiêu cắn răng, mặt mũi xanh mét: “Anh là ai? Là người của đại phu nhân sao? Anh muốn gì?”
Lệnh Hồ Thương bắt được cổ tay của Vân Tử Tiêu, anh chợt dùng lực, vây cô vào trong ngực.
“Đại phu nhân? Thì ra cô vẫn luôn giả bộ ngốc nghếch, mê trai là vì đề phòng mẹ kế của cô.” Đôi mắt vàng kim của Lệnh Hồ Thương nhẽ híp lại.
“Đó là chuyện của tôi, không cần anh phải lo. Nếu anh không phải người đại phu nhân sai tới giết tôi, vậy thì mau rời khỏi viện của tôi.” Vân Tử Tiêu lạnh lùng nói.
“Thế sao?” Lệnh Hồ Thương nhàn nhạt hỏi: “Vậy cô nói cho tôi biết, chiêu thức dùng thương này là ai dạy cho cô?”
“Đó là chuyện của tôi!” Vân Tử Tiêu muốn quay đầu lại nhưng thân thể của cô lại bị vây chặt, không thể thấy người đàn ông xấu xa sau lưng xem rốt cuộc anh ấy có điểm đặc thù gì.
“Ồ, thế à?” Lệnh Hồ Thương vừa định nói gì đó thì nghe thấy có động tĩnh bên ngoài. Anh chợt cúi người, nhẹ nhàng nói bên tai Vân Tử Tiêu: “Tôi không phải người của đại phu nhân. Nhưng, chiêu thức dùng thương của cô cũng không tệ, có thể nhìn ra rằng có người có năng lực đã chỉ bảo cho cô. Chỉ tiếc thân thể này căn cơ quá kém, không thể phát huy dù chỉ là một phần mười sức mạnh của những chiêu thức này. Tôi sẽ còn quay lại.”
Tiếng nói vừa ngừng thì cổ tay và cơ thể Vân Tử Tiêu cũng nháy mắt được thả ra.
Vân Tử Tiêu xoay người lại muốn bắt đối phương.