Kiều Kỳ nhíu mày, từ bao giờ sức quan sát của Thượng Kha trở nên sắc bén đến vậy.
“Tư Thần, chúng ta là anh em tốt của nhau, tôi sẽ không hại cậu.” Thượng Kha suy nghĩ, lại cắn răng nói tiếp: “Như vậy đi, tôi nói cho cậu một chỗ, cậu cứ đi điều tra rồi sẽ biết. Ngoài ra, nếu có thể, kiếp này cậu sớm đi tìm cô gái thật sự đáng để cậu bảo vệ cả đời đi. Nếu tôi không tính sai, hiện tại cô ấy đang ở trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng. Kiếp trước cô ấy đã sống quá cực khổ, kiếp này, đừng để cô ấy cực khổ nữa.”
Nói xong, Thượng Kha uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, xoay người rời đi.
Doãn Tư Thần và Kiều Kỳ cùng mờ mịt không hiểu gì.
“Cậu ta nói gì vậy?”
“Không biết.”
“Có phải cậu ta bị điên rồi không?”
“Có thể.”
“Vậy chúng ta có cần đi điều tra không?”
“Cũng có thể.”
“Kiều Kỳ…”
“Ừ?”
Anh vẫn nên giải quyết vấn đề của mình trước.
Bên phía Tư Thần… cứ từ từ rồi tính!
Mộc Nhược Na thật sự đến một công ty dưới quyền Thượng Kha nhậm chức.
“Ba gã khổng lồ chúng ta, sẽ không bao giờ tách ra chứ?”
“Không biết…”
“Ừ. Tôi biết rồi.” Doãn Tư Thần khẽ mỉm cười, để ly rượu xuống: “Tôi nên trở về tiếp tục chiến đấu rồi! Tôi sẽ không bao giờ nhường chức vị tổng giám đốc của tập đoàn Doãn thị cho những người khác!”
Anh còn muốn thay đổi số phận của Doãn Tư Thần!
Anh không muốn bạn thân của mình bị nữ trà xanh đáng kinh tởm Nhiễm Tịch Vi đó làm chậm trễ nữa, để cậu ấy sớm đi cứu cô bé đáng thương kia, không để cô ấy tiếp tục bị bà nội ở nông thôn hành hạ.
Nói không chừng, còn có thể thuận tiện giải cứu Đại tiểu thư của nhà họ Vân đó sống sót… e hemmm, điều này chắc thôi đi, cho dù anh có nói, nhà họ Vân cũng chưa chắc sẽ tin.
Sau khi rời khỏi quán bar, Thượng Kha hít thật sâu một hơi.
Kiếp này, anh muốn thay đổi!
Không chỉ thay đổi số phận của mình, thay đổi số phận của mình và Mộc Nhược Na!
Chức vị ban đầu của cô là:… trợ lý tổng giám đốc.
Không sai, chính là trợ lý nhỏ đi theo bên cạnh Thượng Kha.
Nhưng mức tiền lương và đãi ngộ Thượng Kha cho cô là không thể nào chê vào đâu được, làm Mộc Nhược Na muốn từ chối cũng không có dũng khí.
Nói xong, Doãn Tư Thần đứng lên, xua xua tay, tiêu sái rời đi.
Kiều Kỳ bưng ly rượu, ánh mắt lóe lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, bật cười nói: “Xem ra, trong lòng mỗi người chúng ta đều cất giấu không ít chuyện, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình! Thượng Kha, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, khiến cậu đột nhiên tỉnh ngộ, lại có thể nhìn ra nữ trà xanh Nhiễm Tịch Vi này. Chậc chậc chậc, cũng không dễ dàng gì! Thôi thôi, ai bảo tôi thích bận tâm chứ? Để tôi đi điều tra xem, người phụ nữ đột nhiên mất tích này đã giấu giếm bí mật gì.”
Bởi vì, Thượng Kha cho cô quá nhiều quyền hạn.