Ngay khi Mộc Nhược Na định ném chiếc vali do Hirayama Jiro mang tới đi, ở một bên Doãn Tư Thần mở miệng nói: “Hirayama, anh cũng đã đến đây rồi, không bằng cùng nhau đi luôn đi. Dù sao thời gian cũng chỉ có một tháng, rất nhanh sẽ trở về rồi. Nhiều năm như vậy, anh cũng không ra ngoài vui vẻ dạo chơi một chút. Những thí nghiệm kia cũng không gấp trong chốc lát, chỉ cần không phải là thí nghiệm đặc biệt nguy hiêm, cũng có thể tiến hành ở trên tàu.”
Hirayama Jiro nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nhìn bốn đứa con đang đứng phía xa, hết sức trịnh trọng gật đầu: “Được.”
Thân là con, nghe nói cha nuôi cũng sẽ đi cùng, quả nhiên cực kỳ nể mặt nhảy lên hoan hô.
Xưa nay Hirayama luôn là người không nói cười tùy tiện, rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tươi cười rồi.
Vì thế, Hirayama Jiro cứ như vậy gia nhập vào chuyến đi đến Nam Hạ Thái Bình Dương.
Con tàu này là của Doãn Tư Thần, Mộc Nhược Na cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể hầm hừ tức giận xoay người đi vào trong khoang tàu.
Cuối cùng trí tuệ cảm xúc của Hirayama Jiro cũng hoạt động được một lần, lập tức bắt kịp Mộc Nhược Na: “Nhược Na, em đợi anh một chút.”
“Ai phải đợi anh? Tự anh đi tìm phòng đi.” Mộc Nhược Na tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Chớ có chọc giận tôi!”
“Anh không chọc giận em, anh chỉ bảo em chờ anh một chút.” Hirayama Jiro kinh ngạc nhìn cô ấy nói: “Chúng ta là vợ chồng, đương nhiên là ngủ cùng một phòng. Vì sao phải bắt anh đi phòng khác?”
Mộc Nhược Na: “…” Bây giờ cô ấy rất muốn đánh người.
Mộc Nhược Na quay đầu tiếp tục đi.
“Nhược Na…”
“Cút!”
“Không cút!”
“Cút!”
“Vì sao?”
“Cút!”
…
Cố Hề Hề bất đắc dĩ nhìn hai người kia náo loạn đi vào trong khoang tàu, xoay người cười nói với Doãn Tư Thần: “Là anh nói cho anh ta biết sao?”
Doãn Tư Thần lập tức nắm trọn lấy vòng eo của Cố Hề Hề, ghé vào bên tai của cô nhẹ giọng nói: “Đây không phải là đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa mà em nói sao? Anh chỉ muốn chấp hành nghiêm túc mệnh lệnh của bà xã mà thôi.”
Cố Hề Hề không nhịn được liếc nhìn anh một cái: “Em biết anh sẽ không nhận tội mà.”
Doãn Tư Thần khẽ nở nụ cười: “Chúng ta cùng nhau gánh tội.”
Hai người ngọt ngào dính dính cùng nhau đi vào trong khoang thuyền.
Chỉ còn lại bốn đứa nhóc đứng trên boong tàu trong gió chập chờn.
“Anh, có phải chúng ta đã bị vứt bỏ hay không?” Doãn Nhất Nặc không nhịn được hỏi: “Họ lại không quan tâm chúng ta rồi?”
Doãn Ngự Hàm nhìn nhóm vệ sĩ và quản gia đứng bên cạnh, thở dài một tiếp, chấp nhận dắt tay em gái, đi theo họ vào bên trong khoang thuyền: “Nặc Nặc, em cũng đã lớn rồi, phải học cách theo kịp bước chân của người lớn đi. Gia đình chúng ta chính là như vậy, ba mẹ là tình yêu đích thực còn chúng ta đều là ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn” Doãn Nhất Nặc: “Ồ.”