“Dạ phải. Hai đứa trẻ cũng có ý với nhau, nhưng lại không chịu bước qua vạch kẻ kia. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, nhờ cách của ông mà bọn họ buộc phải nhìn thẳng vào sự thật thôi.”
Kỳ Lão cười khoái chí.
“Lớn tuổi lắm rồi, cũng chỉ mong được nhìn thấy ai cũng có đôi, có cặp để còn có chốn đoàn viên.”
Kỳ Lão khe khẽ ho:
“Có thể tạo thành một cặp đôi, thì cũng đừng tìm cách chia rẽ chúng làm gì.”
“Vâng, ông nói phải ạ.”
Viên Viên dém lại góc chăn, đoạn bảo:
“Châm xong lần này rồi, ông cứ nằm nghỉ ngơi đi ạ.”
“Ừ.”
Kỳ Lão mơ màng lẩm bẩm:
“Tư Thần có đến đây chưa.”
“Sẽ ạ, thưa Kỳ Lão.”
Kỳ Lão dần khép mi mắt, cũng chẳng còn nghe rõ giọng nói đáp lời của Viên Viên nữa.
Viên Viên nhìn Kỳ Lão lại ngủ thiếp đi lần nữa, không kiềm được thở than.
Thân thể Kỳ Lão suy kiệt quá nhanh.
Chỉ sợ rằng nửa tháng cũng không chống nổi.
Thời gian thoáng chốc đã qua ba ngày.
Ba ngày này, Âu Dương Đình không còn tìm đến Tiểu A, mà Tiểu A cũng không đi đâu nữa.
Trên cơ bản tất cả đều bàn giao lại cho Phương Chính.
Ngay trong viện dưỡng lão, Tiểu A sẽ cùng với Tiểu Vương trồng rau, bắt sâu. Cùng nhau lấp đất, nuôi dưỡng mấy loài hoa, mấy loài rau, rồi còn từ trong đất bắt lấy mấy con dế mèn cho Tiểu Vương chơi.
Dù hai người vẫn chưa chính thức tuyên bố mình là người yêu trước mặt người ngoài, nhưng tình cảm in dấu trong mắt nhau càng ngày càng sâu đậm.
Ban đầu Tiểu Vương cũng còn ngại ngùng lắm, cứ rụt rè trốn tránh suốt.
Sau đấy nhờ việc Tiểu A liên tục kiếm cơ tặng quà, ví dụ như tự tay hái hoa hồng mọc hoang ngoài vườn tặng cô ấy, ví dụ như tự tay bắt hamster cho cô ấy xem , vì dụ như từ trong vườn hái trái cây đưa tặng, ví dụ như từ trong chợ tự tay mua một rổ trứng cút tặng cô, rồi thì ví dụ như ở trong chợ tốn mấy chục đồng mua tặng cô một chiếc khăn mùi soa, vâng vâng và mây mây.
Mỗi một món đồ đều không hề đắt giá, song mỗi một món đều có thể khiến Tiểu Vương lộ ra vẻ mặt mắt chữ O mồm chữ A.
Lúc tặng hoa, Tiểu Vương sợ khiếp lên được: Lần đầu tiên trên đời mới thấy lấy hoa hồng mọc hoang làm hoa tặng người đấy!
Lúc được tặng hamster, Tiểu Vương thút thít: Ôi trời ơi đáng yêu, đáng yêu chết mất thôi, muốn phun máu mũi luôn á. Sau đó quay người đi phun máu mũi thật.
Lúc được tặng trái cây, Tiểu Vương nhồm nhoàm gặm cho bằng sạch: Tôi cấm, cái này chỉ tôi mới được ăn!
Lúc được tặng rổ trứng cút, Tiểu Vương chớp đôi mắt trông mong nhìn anh: Không ấy, tụi mình thử mua một con gà mái rồi chăm cho nó đẻ con thử nha?