Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1785


Bố của Dư Khiết không ngờ rằng Dư Khiết vẫn đến đây nên ông vui mừng khôn xiết, không nghĩ ngợi nhiều liền vội vàng chạy xuống lầu.


Nhưng đến khi xông tới trước mặt con gái thì trong lòng ông cũng có tâm lý lo sợ, bước chân cũng từ từ dừng lại.


Hai bố con nhìn nhau qua cửa xe mà không biết phải nói gì.


Rốt cuộc Dư Khiết đã trải qua nhiều chuyện, nhìn thấy nhiều mặt của xã hội, cô mỉm cười đẩy cửa xe, mang ra từ trong cốp xe một đống dược liệu bổ dưỡng thiết thực rồi tiến đến: “Con nghe nói mọi người đã trở lại nên đã chuẩn bị một ít dược liệu dưỡng sinh để tặng cho mọi người. Không chỉ Tiểu Nhạc có thể uống mà mọi người đều có thể uống, cũng không đáng bao nhiêu tiền, bố cầm về đi.”


“Ôi chao, Tiểu Khiết à, con về nhà là được rồi, đừng tiêu tiền bừa bãi, cô gái trẻ cần tiết kiệm chút tiền mà giữ ở trong tay.” Cuối cùng, bố của Dư Khiết cũng bình tâm lại và kiên quyết dẫn con gái lên lầu: “Bây giờ ở nhà rất bừa bộn, mong con đừng chê, dì của con gần đây không có tâm trạng để dọn dẹp. Có điều bây giờ Tiểu Nhạc đã trở lại, bệnh cũng được chữa khỏi rồi, gia đình mình sẽ ngày càng tốt hơn.”


Dư Khiết thuận theo sự lôi kéo của bố mà đi lên lầu.


Quả nhiên khi bước vào nhà, sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của mẹ kế và em trai Dư Nhạc liền lộ ra rõ ràng.


Trái tim của Dư Khiết như chìm xuống đáy bụng.


Bố của Dư Khiết vui mừng khoe: “Nhìn xem, đây là dược liệu bồi bổ mà Tiểu Khiết mua cho Tiểu Nhạc, sau khi Tiểu Nhạc uống những thứ này thì sẽ có thể hồi phục hoàn toàn rồi. Tiểu Nhạc, con có vui không nào?”


Dư Nhạc mỉm cười nhìn Dư Khiết: “Chị ơi, gặp chị em vui lắm.”


Nhìn Dư Nhạc gầy gò và xanh xao hơn trước, trong lòng Dư Khiết chua xót, đi tới trước giơ tay sờ lên đỉnh đầu Dư Nhạc.


Dư Nhạc đã cạo sạch tóc để phẫu thuật và thuận tiện cho việc chăm sóc.


Dù đã được xuất viện nhưng dù sao những người trải qua ca phẫu thuật vẫn bị thương tổn đến sức khỏe.


Vì vậy Dư Nhạc mười tuổi nhưng trông lại như chỉ mới bảy tám tuổi, gầy gò, nhỏ nhắn khiến người ta nhìn mà đau lòng.


“Tiểu Nhạc ngoan ngoãn uống thuốc rồi mau chóng khỏe lại nha.” Dư Khiết nhìn ánh mắt ấm áp của Dư Nhạc thì trong lòng chợt mềm nhũn: “Uống hết thì chị sẽ dẫn em đi chơi.”


Hai mắt Dư Nhạc sáng lên, nhìn Dư Khiết với vẻ mong đợi: “Thế có thể đi Disney được không? Nghe nói ở Disney chơi vui lắm!”


Dư Khiết chưa từng đến Disney, cũng không nghĩ Disney lại vui như vậy, nhưng nếu Dư Nhạc thích thì cô sẵn sàng đồng hành cùng cậu.


Dư Khiết mỉm cười hứa: “Được.”


Dư Nhạc lại càng vui vẻ, nắm tay Dư Khiết mãi không buông vì sợ quay đi quay lại thì chị gái mình đã bỏ đi mất.


Mẹ kế thấy thế không khỏi đỏ hồng đôi mắt, vội lấy cớ rửa hoa quả chạy vào bếp tìm nơi không có người rồi mới lau khóe mắt.


Hiện tại bệnh tình của Dư Nhạc đã ổn định, chỉ cần chăm sóc tốt thì cuộc sống bình thường sau này sẽ không có vấn đề gì.


Vấn đề đã gây khó khăn cho bà suốt mười năm giờ đã được giải quyết, mẹ kế chỉ cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm.


Chỉ là để điều trị bệnh cho Dư Nhạc, mấy căn phòng ở đây cũng đã phải bán đi cả rồi.


Vài ngày nữa căn phòng này sẽ được giao cho người ta, người trong nhà giờ phải làm sao đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK