Bọn họ đột nhiên nhìn thấy Tiểu Vương dẫn theo một người đàn ông trở về, nhiệt tình chủ động chào hỏi: “Tiểu Vương, con mang đối tượng về nhà hả? Đối tượng của con là người ở đâu thế?”
Tiểu Vương mặt mũi thẹn thùng ửng đỏ: “Không phải đâu ạ, bà Vương, bà nhận nhầm rồi, đây không phải bạn trai con, đây là đồng nghiệp…”
Nhưng mà mặc kệ Tiểu Vương giải thích như thế nào, hàng xóm xung quanh đều cố chấp cho rằng Tiểu Vương dẫn bạn trai quen được bên ngoài khi còn đi học về.
Toàn bộ quá trình Tiểu A chỉ mỉm cười, không tức giận cũng không lên tiếng giải thích.
Cuối cùng ồn ào đến nỗi Tiểu Vương phải nhận lỗi đủ kiểu: “Xin lỗi anh, tôi không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế. Ở nơi nhỏ bé chỗ chúng tôi, hiểu biết kém, bọn họ đều cho rằng tôi dẫn anh về, chính là để bàn chuyện cưới gả với anh.”
“Không sao cả.” Tiểu A chỉ cười, không giải thích, cũng không để ý khi bị ngộ nhận là bạn trai của Tiểu Vương, thậm chí không để bụng lời giải thích của Tiểu Vương.
Lúc này, Tiểu Vương không biết, vừa đi qua không bao lâu, bà Vương chào hỏi với Tiểu Vương kia đã lập tức quay người thông báo tin tức này cho nhà họ Mạnh. Nhà họ Mạnh lại báo cho Mạnh A Nhiên biết.
Mạnh A Nhiên không nghĩ tới Tiểu Vương sẽ trở về, hơn nữa còn dẫn theo một người đàn ông, nhất thời lòng như lửa đốt, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất xin đội trưởng nghỉ làm, trở về tìm Tiểu Vương!
Sau khi Tiểu Vương và Tiểu A đi dạo trở về, chưa tới cửa tiểu khu, lập tức nhìn thấy Mạnh A Nhiên lo lắng đừng chờ ở cửa đã lâu!
Một khắc Mạnh A Nhiên nhìn thấy Tiểu Vương, đôi mắt anh ta sáng lên, bất chấp mọi thứ vọt tới, kéo tay Tiểu Vương: “Vương Uông cậu đã về rồi!”
Tiểu Vương sợ hết hồn, mau chóng thu hồi tay mình, tỉ mỉ nhìn nửa ngày, mới thăm dò hỏi: “Cậu là Mạnh A Nhiên?”
“Là tôi, sao… sao cậu trở về mà không nói với tôi một tiếng, để tôi đi đón cậu.” Ánh mắt Mạnh A Nhiên rơi vào trên người Tiểu A, thân là đàn ông loại trực giác gặp phải tình địch lập tức thăng cấp trở thành báo động đỏ.
Người đàn ông này là kẻ địch vô cùng mạnh!
Dường như Tiểu A đoán được cái gì, anh gật đầu với Tiểu Vương nói: “Tôi muốn đi siêu thị gần đây mua chút đồ, hai người nói chuyện trước đi.”
“À, được.” Tiểu Vương cũng không nghĩ nhiều, chỉ vào một hướng: “Bên kia có một cái siêu thị.”
Tiểu A cười đi qua bên đó.
Anh vừa đi, Mạnh A Nhiên cực kỳ ghen tuông hỏi: “Anh ta là ai? Sao lại trở về cùng với cậu?”
Tiểu Vương cảm thấy bạn học Mạnh A Nhiên này có hơi kỳ lạ, lời nói này giống như là cô ngoại tình mà bị bắt được vậy.
“Anh ấy là lãnh đạo của tôi, có vấn đề gì sao?” Tiểu Vương cau mày mở miệng: “Với lại, cậu tìm tôi có việc gì sao?”
“Tôi…” Mạnh A Nhiên cắn răng nói: “Vương Uông, tôi có lời muốn nói với cậu.”
“Vậy cậu nói đi.” Tiểu Vương gật đầu: “Tôi đang nghe đây.”
Mạnh A Nhiên lập tức bị nghẹn, ấp úng nhịn đến mức mặt đỏ rần, không nói ra được.
Lúc này em trai Tiểu Vương đi ra từ bên trong, nhìn thấy bộ dạng của hai người, lập tức nói: “Hai người đứng đây làm gì vậy? Có chuyện gì sao không về nhà nói?”
Mạnh A Nhiên nhìn thấy em trai Tiểu Vương, lúc này mới rối rắm nói: “Không, không cần đâu.”