Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1036


“Lập tức cho người bao vây đỉnh núi này.” Doãn Tư Thần lập tức hạ lệnh xuống: “Nhất định phải bí mật cho người đến đó, không được đánh động đến bọn họ!”


Tiểu B lập tức nghe lệnh, dẫn theo người rời đi.


Mặc Tử Hân xem xét xung quanh, không nhịn được liền nói: “Nhất Nhiễm quả nhiên là một con cáo già, nếu không dùng đến vệ tinh, chắc hẳn sẽ không phát hiện ra.”


Đỉnh núi này cách thành phố khoảng chừng 50km. Vì ngọn núi này là một ngon núi dài, cho nên nó được trải dài sang tận mảnh rừng của thành phố lân cận.


Vì thế, chỉ cần bọn họ không thu nhỏ, thì quả thật khó mà phát hiện đám người đó.


Đám người Doãn Tư Thần chỉ có thể phong tỏa đường đi, mà không thể phong tỏa được đường núi.


Cũng may Nhất Nhiễm không dẫn Vân Mạc Dung chạy ra nước ngoài, mà chỉ trốn ở trong núi, nên bọn họ mới có thể tìm thấy.


“Tôi cũng đi nữa!” Cố Hề Hề khẩn thiết nói: “Tôi không thể cứ đợi chờ vô ích ở đây được, tôi cũng phải qua đó!”


“Cứ ở đây đợi cũng không phải là cách tốt.” Mặc Tử Hân nhìn mà đau lòng cho Cố Hề Hề, nói: “Vậy thì chúng ta cùng đi đi!”


Doãn Tư Thần cũng không phản đối.


Anh biết, nếu như còn không tìm thấy, Cố Hề Hề chắc chắn sẽ suy sụp!


Chồng nào mà chẳng thương vợ cơ chứ.


Doãn Tư Thần cũng không phải ngoại lệ, anh có thể vì Cố Hề Hề cho dù phải dùng toàn quân toàn lực cũng sẽ cứu được Vân Mạc Dung từ trong núi ra.


“Vậy chúng ta có cần phải đưa Tưởng Dật Hải theo không?” Mặc Tử Hân hỏi.


Tiếp theo nên làm gì, có nên đưa Tưởng Dật Hải theo không, đám người bọn họ chốc lát rơi vào trầm mặc.


Doãn Tư Thần nói: “Đưa theo! Nếu như anh là anh ấy, nếu như không phải tự mình đi cứu vợ mình, anh nhất định sẽ hận bản thân cả đời!”


Cố Hề Hề gật đầu đồng tình nói: “Người mà chị em muốn gặp nhất bây giờ, chắc chắn là anh rể!”


Mặc Tử Hân thở dài, đáp: “Được thôi, kẻ độc thân như tôi có lẽ cũng không hiểu được tâm tình đó.”


Cố Hề Hề tội lỗi nhìn Mặc Tử Hân.


Mặc Tử Hân ngược lại lại ấm áp nhìn Cố Hề Hề.


Tiểu A nhanh chóng dìu Tưởng Dật Hải đang ngủ mê mệt lên xe, cả đám người đều hướng về phía ngọn núi kia, lặng lẽ lái xe đến.


Để tránh bị Nhất Nhiễm phát hiện, bọn họ thậm chí còn không dám đi cùng một lúc, mà chia thành nhiều đoàn, giả vờ như không cùng xuất phát ở một nơi, cũng không cùng một mục đích, chậm rãi lái xe đến đó.


Trời dần dần trở tối cũng là sự hỗ trợ tốt nhất cho bọn họ hành động.


Thậm chí là đến mấy cái còi di động đáng lẽ nên phát hiện ra bọn họ thì cũng bỏ qua như không.


Lúc này chính là giờ ăn tối của đám canh gác ở sườn núi.


Có người đem cơm đã làm sẵn đến cho bọn họ.


“Haiz, tối nay lại phải ăn đậu phụ hầm rau củ! Liên tục phải ăn món này, thật là ngấy!” Một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi chịu không nổi nữa liền càu nhàu: “Đây đã là ngày thứ bao nhiêu rồi, không thể đổi món rau khác sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK