Nguyên Thập Tam hơi sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, trò đùa dai vừa rồi là bọn họ làm.
Nguyên Thập Tam trong lòng tức giận nhưng cũng rất rõ ràng, mình không có tư cách gì để tức giận.
Cô bé còn nhỏ tuổi nhưng sớm đã hiểu được đạo lý đối nhân xử thế.
Cô bé được Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề cứu ra ngoài, ở trong nhà của bọn họ, ăn của bọn họ, uống của bọn họ, dùng của bọn họ, tương lai còn phải dựa vào bọn họ để bước tiếp trên chặng đường phía trước.
Cô bé có tư cách gì già mồm cãi láo đây?
Nguyên Thập Tam trầm mặc trong chốc lát mới lên tiếng: “Được rồi.”
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu nhẹ nhõm thở ra một hơi thật dài, cẩn thận dè dặt mang theo khuôn mặt tươi cười đi vào, đưa quà tặng của mình tới trước mặt Nguyên Thập Tam, nói: “Sau này chúng em sẽ không như vậy nữa. Chúng em cũng vì lo lắng, sợ chị không có ý tốt, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này kiểm tra chị một chút.”
Cố Miểu dùng khuỷu tay đụng Doãn Ngự Hàm một cái, Doãn Ngự Hàm lập tức nói: “Dù sao, bố của em đẹp trai như vậy, mẹ của em lại luôn có lòng tốt bụng. Chị Thập Tam, chị không biết đâu, lúc trước mẹ em cũng bởi vì tốt bụng nên thiếu chút nữa đã bị người ta hại chết. Kết quả tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng vì cơ thể bị thương nên mất trí nhớ, xa cách bố em, rất nhiều năm mới nhận ra nhau. Chúng em thật sự rất sợ. Chị Thập Tam, chị nói xem, em gặp được một người mẹ ngốc nghếch ngọt ngào tốt bụng như vậy, em cũng rất bất đắc dĩ nha.”
Một trận uất ức của Nguyên Thập Tam, phần nửa giận dưới đáy lòng kia cũng theo lời nói của Doãn Ngự Hàm đã từng chút tiêu tan rồi.
Được rồi, nể tình bọn họ một lòng bảo vệ mẹ của mình, tạm thời cô bé sẽ không tức giận nữa.
Dù sao, cô bé ở nơi này cũng sẽ không quá lâu đâu.
Không tới một tuần nữa, cô bé sẽ đi Nam Thái Bình Dương rồi.
Chuyến đi Nam Thái Bình Dương thành mục tiêu hướng tới của rất nhiều bạn nhỏ.
Vì vậy, càng gần đến ngày đó, cho dù là Cố Miểu hay là Doãn Ngự Hàm còn có Doãn Nhất Nặc đều đã thu dọn thật tốt vali hành lý nhỏ của mình, chuẩn bị xuất phát rồi.
Kết quả, đến trước ngày đi một ngày, Cố Hề Hề lại tuyên bố trừ Nguyên Thập Tam có thể đi cùng ra, những người khác đều không được đi theo.
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu phải đến trường, Doãn Nhất Nặc phải ở nhà ngoan ngoãn học môn năng khiếu.
Ba đứa nhỏ cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.
Vì thế, khi thấy Mộc Nhược Na đang khó chịu với Hirayama Jiro vừa đến, ba đứa nhỏ lập tức ôm đùi của Mộc Nhược Na làm nũng: “Mẹ nuôi! Cứu mạng ạ!”
Mộc Nhược Na lập tức nở nụ cười: “Ai yo, ba đứa các con lại gây họa gì rồi phải không? Nói chút xem các con đã làm chuyện gì khiến cho các con phải kêu cứu mạng hả?”
Cố Miểu và Doãn Ngự Hàm ngượng nghịu một chút, xấu hổ không nói.
Bọn họ đã hiểu chuyện, loại chuyện này chính là lịch sử đen tối nha. Tuyệt đối không thể nói!
Nhưng mà Doãn Nhất Nặc không cảm thấy như vậy, mở miệng bán đứng hai ông anh của mình: “Mẹ nuôi, các anh ấy lén lút hù dọa chị Thập Tam, sau đó thiếu chút nữa làm chị Thập Tam sợ đến tự sát. Cho nên, daddy và mommy đều trừng phạt nghiêm khắc các anh ấy… ưm ưm ưm…”
Cái miệng của Doãn Nhất Nặc đã bị Doãn Ngự Hàm bịt kín rồi.
Cô em gái rắc rối này.
Người thân, là người thân. Không thể đánh!
Mộc Nhược Na thoáng cái đã hiểu ra rồi, ‘ha ha’ cười lớn một hồi lâu, nói: “Các con thật là… Được rồi được rồi, các con thật sự muốn đi thì cùng đi đi. Mẹ đi tìm Hề Hề nói một tiếng, có nhiều vệ sĩ như vậy đi theo, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”