Đậu Miêu nhìn Thẩm Khả Khả nói: “Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, mình còn chưa từng thấy mối quan hệ tương thân tương ái, tương ái tương sát như thế này đâu.”
Thẩm Khả Khả gật đầu: “Mình cũng vậy, hôm nay mình đã học được rất nhiều điều đấy.”
May mắn thay, đúng lúc này thì Phương Chính và Viên Viên đi ra tạo cơ hội cho Tiểu Vương và Tiểu A nhanh chóng trở về phòng và thay thứ áo quần cay mù con mắt mà bọn họ đang mặc.
Tiểu Vương nhìn mình trong gương, trên người cô mặc một chiếc áo phông cũ màu đỏ hoa mẫu đơn cùng quần tây tứ quý, không biết từ lúc nào đã bị rau muống dính lên đầu, cô xấu hổ lập tức che mặt, qua chuyện này thì hình tượng mà cô xây dựng cũng bị sụp đổ rồi. Tiểu Vương nhanh chóng thay quần áo, gỡ rau muống dính lên đầu xuống sau đó chải đầu, kẻ lông mày và tô son, lập tức trở lại là trợ lý trưởng đặc khu thành thị đáng hâm mộ.
Tiểu Vương vội vàng mở cửa phòng, vừa quay đầu lại liền thấy Tiểu A cũng đã thay quần áo, lại trở thành hình tượng tinh anh ban đầu. Hai người nhìn nhau và cảm thấy mắt họ được chữa lành một cách khó hiểu. Đúng thật là tổn hại đối phương cũng chính là tổn hại chính mình, sau này nhất định không bao giờ làm chuyện thiếu não này nữa, Tiểu Vương và Tiểu A tự nhủ với bản thân.
Hai người lại lần nữa xuống lầu, đứng bên cạnh Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề, tiếp quản tiếp công việc của Phương Chính và Viên Viên, đồng thời giải thích rõ ràng tình hình trước mắt.
Sau khi Doãn Tư Thần nghe báo cáo của hai người, anh ta cau mày nói: “Mọi chuyện có vẻ tệ hơn so với dự kiến.”
Tiểu Vương nói tiếp: “Kỳ Lão không muốn dùng quá nhiều cách để can thiệp vào quá trình này. Ngoài thuốc giảm đau và hỗ trợ giấc ngủ, ông ấy hiếm khi sử dụng các loại thuốc khác. Vì vậy, để Kỳ Lão bớt đi sự đau đớn, chúng tôi đã thử kéo dài giấc ngủ của ông ấy bởi vì chỉ khi ông ấy chìm vào giấc ngủ thì mới có thể thư giãn.”
Viên Viên nói thêm: “Các chức năng cơ thể của Kỳ Lão đang suy giảm mỗi ngày, việc can thiệp quá nhiều bằng thuốc thực sự là điều vô ích. Mong muốn của Kỳ Lão là già đi và chết một cách tự nhiên.”
“Cảm ơn, mọi người vất vả rồi…” Doãn Tư Thần gật đầu với Phương Chính và Viên Viên.
“Đây là chuyện chúng tôi nên làm.” Phương Chính và Viên Viên lập tức đứng thẳng người, cúi đầu đáp.
Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề đến phòng của Kỳ Lão, nhìn thấy ông đang ngủ say nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, dù biết rằng dù ông ấy đã ngủ nhưng họ vẫn cảm thấy rất đau lòng cho ông.
“Chúng ta sẽ ở đây vài ngày, đi thu xếp đi.” Doãn Tư Thần phân phó.
“Vâng.” Phương Chính quay người rời đi. Bọn họ đều hiểu rõ lần này đến đây là để tiễn biệt Kỳ Lão, đồng thời đưa lão già có công lao to lớn này đi hết chặng đường cuối cùng.
Kỳ Lão lại tỉnh dậy vào buổi tối, khi nhìn thấy Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề thì rất vui, ông ấy đã rất yếu để nói một câu hoàn chỉnh, nhưng ông ấy vẫn cố nói một vài từ ngắt quãng với Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề không nói nên lời, cô đột nhiên cảm thấy trước đây cô quá đạo đức giả rồi. Rốt cuộc thì cuộc đời có mấy chục năm, có điều gì có thể trụ vững theo năm tháng chứ? Nên nếu còn sống hãy trân trọng từng khoảnh khắc, trải qua mỗi ngày một cách hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất, như thế mới không ân hận, hối tiếc.
Tất cả những người khác trong phòng đều lui ra, chỉ còn lại Doãn Tư Thần ngồi bên cạnh nói về công việc của công ty với Kỳ Lão. Kỳ Lão chỉ im lặng lắng nghe, trong phòng chỉ còn lại giọng nói của Doãn Tư Thần và âm thanh của máy thở.
Ông ấy hiếm khi nghe về công ty nhưng khi nghe Doãn Tư Thần nói chuyện, ông cũng rất sẵn lòng nghe bởi đó là công ty mà ông ấy đã dùng cả cuộc đời và tuổi thanh xuân của mình để cống hiến. Nhìn dòng họ Doãn từ đời này sang đời khác cha truyền con nối, tập đoàn nhà họ Doãn từng bước biến hưng thịnh, ngày càng mạnh hơn một chút, nhìn con cháu mình lớn lên trong lòng ông vui mừng khôn tả.
Cuối cùng, Kỳ Lão đột nhiên giơ tay cắt ngang lời Doãn Tư Thần, khó khăn nói: “Tư Thần, tôi muốn cậu hứa với tôi một chuyện.”