“Khụ khụ, Dương Phi Phi, cô nói như vậy thì quá đáng rồi.” Một bạn học năm lên tiếng: “Đều là bạn học với nhau, tại sao phải như vậy chứ?”
“Tôi có nói sai sao? Đàn ông các người nói xem, trong lòng của mấy người có phải nghĩ như vậy không? Phụ nữ không phải đều phải trở về gia đình, sinh con đẻ cái lo liệu nhà cửa sao? Nếu tất cả phụ nữ trên thế giới này đều không kết hôn không sinh con, vậy chẳng phải tất cả con người trên thế giới đều tuyệt chủng sao?” Dương Phi Phi vẫn không cảm thấy mình sai, giải thích.
Dư Khiết bình thản nói: “Làm sao có thể tuyệt chủng? Không phải vẫn có một người tiên phong không biết sợ như cô, coi việc sinh con là trách nhiệm của mình sao?”
“Khúc khích.”
“Khúch khích.”
Lại một đám người lén lút cười.
“Còn với việc tôi có sinh con hay không, sau này về già sẽ như thế nào, thì đó là chuyện của tôi, không cần cô phải bận tâm.” Dư Khiết nói: “Hôm nay là buổi họp lớp, không muốn thảo luận về chủ đề này, mọi người gọi món nhé?”
“Gọi món gọi món.” Những người xung quanh đều nói hùa theo.
Dương Phi Phi còn muốn nói gì đó, nhưng bị người kế bên kéo lại, thế là tức giận ngồi xuống, giọng điệu giận dữ gọi vài món ăn đắt tiền.
Cô gái ngồi kế bên Dư Khiết, khinh thường liếc nhìn Dương Phi Phi, thấp giọng nói với Dư Khiết: “Đừng quan tâm đến cô ta, đầu óc cô ta có vấn đề. Cũng không biết gia đình cô ta đã dạy dỗ như thế nào, uổng công học đại học, ngày nào cũng là cái giọng điệu căn bệnh sinh sản, kinh tởm biết nhường nào. Trong nhóm bạn học, tôi chỉ cần nhìn thấy cô ta xuất hiện thì tôi sẽ không lên tiếng. Mỗi lần đều là cái điệu bộ coi nhiệm vụ sinh sản của con người là trách nhiệm của mình, rất nhiều người đều cảm thấy cô ta phiền phức.”
“Không sao.” Dư Khiết cười, loại người này, đã thấy nhiều rồi.
“Nhìn cô ta xem, rõ ràng là vô cùng ngưỡng mộ cô, nhưng trên miệng lại phải khinh bỉ cô, lúc gọi món lại không mơ hồ. Cô ta sau khi nghe thấy bữa ăn này do cô mời không cần phải tự ai nấy trả thì liền đăng ký đầu tiên. Cũng không phải cùng một khoa với chúng ta, chung vui gì chứ?” Người bạn học nữ đó nói: “Cô sau này giữ khoảng cách với cô ta một chút, nếu không, không biết sẽ phá hoại cô như thế nào nữa.”
“Cám ơn.” Dư Khiết mỉm cười cám ơn cô ấy, các bạn cùng lớp, vẫn còn rất nhiều người rất dễ thương.
Không, hầu hết mọi người đều có suy nghĩ cả.
Những người có suy nghĩ đều biết, Dư Khiết không thể xúc phạm được.
Kẻ khờ khạo thiếu suy nghĩ mới xúc phạm Dư Khiết vào lúc này.
Sau khi gọi món, mọi người đều đang nói chuyện, nói về công việc của mình, nói về những chuyện xung quanh mình, sau đó nhờ Dư Khiết chỉ bảo vài chuyện.
Bởi vì hầu hết những người có mặt ở đây đều làm việc có liên quan đến pháp luật, hoặc là làm giáo viên luật.
Vì vậy, đa số các chủ đề đều là một số án lệ mà mình đã từng trải qua.
Khi bản thân chần chừ khó quyết định, đều sẽ hỏi ý kiến của Dư Khiết.
Dư Khiết cũng không che giấu, theo những điều khoản mà mình biết được và các phương pháp có ích, chỉ bảo mọi người đôi điều.
Suy cho cùng thì những người khác không thể giống như Dư Khiết, có cơ hội có điều kiện tiếp xúc với những vụ án lớn, vì vậy, sau khi được Dư Khiết chỉ bảo, tất cả điều hiện ra dáng vẻ được chỉ dạy.
Nhìn thấy Dư Khiết được chào đón như thế, ánh mắt của Dương Phi Phi càng khó chịu hơn.