Lúc này, Mộc Nhược Na không biết Chu Nghệ giao cho Lâm Phong nhiệm vụ gì, cô ấy chỉ muốn cho nổ tung cái đầu gỗ của Hirayama Jiro.
Hôm nay khi đi mua sắm bên ngoài, cô ấy đã mua một chiếc vòng bắt giấc mơ, sau đó chụp ảnh và gửi cho Hirayama Jiro, hỏi anh ấy xem nó có đẹp không.
Nhưng không ngờ rằng Hirayama Jiro này lại thẳng thắn như vậy, nói với cô ấy một cách nghiêm túc rằng vật liệu của chiếc vòng bắt giấc mơ này làm tự sợi hóa học, với anh ta chẳng có giá trị gì cả.
Mộc Nhược Na ném điện thoại xuống giường, xoa thắt lưng, tức giận đau bụng.
A, chắc hẳn cô ấy đã bị não tàn trước khi đồng ý lấy gã thần kinh này!
Mỗi lần cãi nhau, anh ta không thể làm gì khác ngoài việc ôm mình trên giường và cố gẵng xin lỗi!
Là anh ta làm sai, nhưng mỗi lần như vậy chính mình đều yếu đuối!
Nhất định là không công bằng!
Quên đi, mặc kệ tên khốn khiếp này!
Vẫn là tiếp tục tự làm thí nghiệm!
Hirayama Jiro, bị Mộc Nhược Na làm cho điên cuồng mà nhìn vào điện thoại, Mộc Nhược Na không trả lời lại tin nhắn.
Ôi, Nhược Na lại phớt lờ anh ta!
Anh ta rõ ràng chưa nói gì sai!
Vòng bắt giấc mơ đó đúng là một thứ rác rưởi!
Lại còn quá đắt!
Tất cả đều là lừa dối!
“Ngài Hirayama, cà phê của ngài.” Amy bước vào với ly cà phê mới pha, đứng sang một bên và nhìn thấy hình ảnh vòng bắt giấc mơ xuất hiện trên điện thoại của Hirayama Jiro.
Amy thầm nghĩ, làm thế nào mà một đồ vật nhỏ vòng bắt giấc mơ này lại có thể xuất hiện trên điện thoại của Hirayama Jiro?
Có lẽ nào cái đầu của người này, cuối cùng cũng dã thông suốt rồi sao?
Amy chưa khỏi mừng thầm, đã nghe thấy Hirayama Jiro cau mày nói: “Rẻ lắm! Một đống sản phẩm sợi hóa học thì có gì đẹp chứ?”
Amy: “…”
Được rồi, cô ta thực sự không nên ảo tưởng như vậy.
Hirayama Jiro cất điện thoại, quay đầu liếc Amy một cái rồi uống cà phê.
Amy cắn môi, do dự một lúc lâu, mới nói: “Ngài Hirayama, tôi muốn xin phép ngài nghỉ việc.”
“Ừ.” Hirayama Jiro không nhìn lại, nói: “Biết rồi.”
Amy lập tức chạy đến chỗ Hirayama Jiro, cố lấy hết can đảm, nói: “Tôi…tôi muốn mời ngài đến quê hương của tôi với tư cách là một vị khách.”
Hirayama Jiro cau mày, định từ chối.
Amy không đợi anh ta từ chối, nói ngay: “Chúng tôi có một chiếc khăn lụa rất đẹp. Ngài không muốn chọn một chiếc khăn lụa để tặng vợ sao? Đây là một cách hâm nóng tình cảm vợ chồng rất tốt! Mỗi khi đến một nơi, hãy mang quà về để tặng người thân. Vợ ngài sẽ rất hạnh phúc khi nhận được món quà đó!”
Đôi lông mày cau có của Hirayama Jiro đột nhiên giãn ra.
Anh ta đã suy nghĩ rất nghiêm túc về đề xuất của Amy, cảm thấy có thể thực hiện được.