Nếu như có tăng ca vào buổi tối, không chỉ có bữa tối miễn phí, bữa đêm miễn phí, mà còn có phòng nghỉ tạm thời dành riêng cho nhân viên nữa.
Tất cả đều được miễn phí đấy!
Cô thư ký dẫn họ đi thẳng một đường đến căn-tin, vừa giới thiệu cho họ những phúc lợi đặc biệt ấy của công ty mình.
Vân Mạc Dung sóng vai cùng bước với Nhất Nhiễm ở đằng trước.
Nghe vị thư ký giới thiệu như thế, Nhất Nhiễm tấm tắc:
“Nghe đến mức tôi cũng muốn qua làm ở công ty các cô luôn.”
Vân Mạc Dung vốn tính đùa rằng hay anh cứ ở lại đi. Nhưng suy ngẫm về chuyện sức khỏe của anh ấy một hồi thì lại đổi ý, cười bảo:
“Anh quá quý giá, tôi nào mời nổi anh chứ.”
Nhất Nhiễm cũng bật cười theo, lòng mang chút cảm ơn nhìn Vân Mạc Dung, cảm ơn vì cô ấy đã đề cao anh như thế.
Đến căng tin, thư ký dẫn Vân Mạc Dung và Nhất Nhiễm đến vị trí dành riêng cho khách VIP, những người khác được mời đến nơi khác dùng bữa.
Không có người ngoài, cuối cùng Nhất Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm, cười mếu máo nói với Vân Mạc Dung:
“Bây giờ tôi mới biết, kinh doanh cũng nào phải là chuyện đơn giản gì. Nghe mọi người bàn bạc với nhau mà đầu tôi nhức hết cả.”
“Chồng tôi hồi ấy cũng than thở y hệt anh vậy.”
Vân Mạc Dung cứ mỗi khi nhắc đến Tưởng Dật Hải là nụ cười luôn hiện bên môi:
“Trước đây anh ấy cũng ghét tiếp xúc với những chuyện này lắm. Thế nhưng mà, trên đời này, làm gì có chuyện nào cũng xuôi theo ý mình chứ? Chuyện cần phải làm, dù có không muốn thì cũng phải làm mà thôi.”
“Cô yêu chồng mình đến thế à?”
Ánh mắt Nhất Nhiễm lóe lên một tia sáng, giả vờ như mình chỉ lơ đãng hỏi về.
“Tất nhiên rồi.”
Vân Mạc Dung gật đầu khẳng định:
“Chồng của tôi rất tốt, là người tốt nhất mà tôi từng gặp trên đời này.”
“Và vì người đó tốt, cho nên cô mới gả cho anh ta sao?”
Nhất Nhiễm dường như rất có hứng thú với đề tài này.
Vân Mạc Dung cũng chẳng thấy việc này có gì đáng để giấu diếm, bởi thế nên mới lắc đầu, giảng giải:
“Không phải đâu, Trên thế giới này có vô vàn người tốt mà, nhưng mà thật sự thích hợp với mình cũng chỉ có một người, duy nhất. Tôi rất yêu anh ấy, anh ấy cũng rất yêu tôi. Và thế là đủ rồi.”
“Vậy nên, thậm chí nếu anh ta không phải là cậu ấm nhà họ Tưởng, cô cũng vẫn sẽ về chung một nhà với anh ta phải không?”
Nhất Nhiễm lại hỏi.
“Phải.”
Vân Mạc Dung gật đầu chắc nịch.
“Thì ra là thế.”
Nhất Nhiễm nhấc chén trà lên, đưa đến bên môi nhấp một ngụm, đổi đề tài:
“Vậy nếu như có một ngày lại xuất hiện một người khác, mà cô rất yêu người đó. Khi ấy cô sẽ làm sao?”