Đã nhiều năm Dư Khiết không trở lại đây, căn phòng này càng trở nên rách nát.
Dư Khiết vừa đến dưới lầu đã thấy từ xa bóng dáng thân hình gầy nhỏ của Ông Dư đang đứng ở dưới đèn đường ngóng trông.
Không hiểu sao Dư Khiết cảm thấy rất chua xót nhanh chân bước qua: “… Bố.”
Ông Dư đã nhiều năm không gặp con gái, đột nhiên nhìn thấy thì suýt nữa đã không nhận ra.
Dư Khiết của hiện tại không phải là một cô gái ngây ngô như mấy năm trước nữa, bây giờ cô ấy đã lột xác thành một người phụ nữ có đủ tư cách, giỏi giang và quyết đoán.
“Này này, trở về là tốt rồi, đi thôi, về nhà ăn cơm.” Ông Dư chạy nhanh tới nhận lấy đồ từ trên tay của Dư Khiết:
“Đã về còn mang theo thứ gì vậy? Không cần quý hoá và khách sáo như vậy đâu. Bên ngoài một mình con cần phải chi ra rất nhiều tiền, cái gì cũng phải dựa vào chính mình, thiếu tiền là không được.”
“Không tốn bao nhiêu tiền cả.” Dư Khiết lạnh lùng trả lời.
Hai người nhanh chóng đi vào, mẹ kế đứng ở cửa, thái độ có chút kì lạ nghênh đón Dư Khiết: “Tiểu Khiết đã quay về! Mau lên, mau vào phòng đi! Đây là em trai của con, Dư Nhạc.”
Dư Nhạc và em trai của nhà Cát cũng không khác nhau là mấy, năm nay đều mới chỉ mười tuổi.
Chẳng qua vì bệnh tật của Dư Nhạc cơ thể khá gầy yếu, khác xa với đứa em trai của nhà Cát to cao hơn nhiều.
“Tiểu Nhạc chào hỏi đi!” Mẹ kế đẩy Dư Nhạc lên.
Dư Nhạc sợ hãi kêu lên một tiếng chị.
Dư Khiết gật đầu, xem như là một câu trả lời.
Vào cửa, Dư Khiết đặt lễ vật trên mặt đất, lập tức nhận ra thái độ tha thiết của mẹ kế: “Cơm sắp xong rồi, nghĩ một lát là có thể ăn cơm! Dì làm vài món mà con thích ăn.”
“Cảm ơn dì.” Dư Khiết lạnh lùng nói.
“ y da, không cần khách khí đâu.”
Tay chân mẹ kế loạn xạ xoay người rời đi.
“Bố, con muốn cùng bố tâm sự riêng một chút.” Dư Khiết quay đầu nhìn bố: “Tiện không?”
“Được.” Ông Dư im lặng gật đầu, đáp lại.
Nhà của bọn họ chỉ có hai phòng, một phòng ngủ của vợ chồng bọn họ, một phòng ngủ của con kiêm luôn phòng sách, không có phòng thừa, cho nên bọn họ vào phòng Dư Nhạc nói chuyện.
“Bố, con muốn biết sự việc này đó như thế nào.” Dư Khiết đi thẳng vào vấm đề hỏi:
“Không gạt bố, mẹ con cũng vừa mới đi tìm con! Lí do giống như bố. Bố tìm con cũng là do dì bắt tìm sao?”
Môi ông Dư giật giật, không thể phủ nhận, đó chính là cam chịu.
Dư Khiết gật đầu, tiếp tục hỏi:
“Năm đó con vội vàng học tập, đa số thời gian đều ở lại trường, phải nói bố và mẹ có kĩ thuật diễn rất tinh vi, con không nhận ra vấn đề gì cả, cho nên khi con nhận giấy báo ứng tuyển đại học thì cũng đã biết được tin tức hai người ly hôn, con vỡ mộng. Nhưng không ai trong bố mẹ cho con lời giải thích, liền quay đầu tái hôn. Lúc ấy con không hỏi không phải là con không tổn thương. Bây giờ con hỏi một câu, tột cùng của chân tướng lúc trước là gì?”
Môi ông Dư run run một chút, nói:
“Chẳng phải là con nhìn thấy hết rồi sao?”
“Con muốn biết rõ hơn một chút.” Dư Khiết nói: “Đây là căn cứ cho thái độ của con đối với các người sau này.”
Vẻ mặt Ông Dư đáng thương: “Tiểu Khiết…”