“Đều mang đến, đang ở trong xe ấy.” Trợ lý mở cốp xe, từ trong cốp xe kéo ra hai chiếc hộp lớn. “Đây là cái gì?” Mộc Nhược Na không nhịn được tò mò, hỏi.
“Đây là lều trại.” Lâm Phong cười nói: “Không phải cô nói muốn biết hoa hướng dương có quay đầu hay không sao? Đêm nay tôi thủ ở chỗ này nhìn xem đến sáng nó có quay đầu hay không.” Mộc Nhược Na ngẩn người: “Tôi chỉ đùa với cậu mà thôi.”
“Nhưng mà ở trong lòng tôi, chuyện của cô đều không phải là chuyện đùa.” Lâm Phong cười nói.
Trợ lý không nhịn được nhìn Lâm Phong, muốn nói lại thôi.
Lâm Phong nói với người kia: “Cậu gọi xe trở về đi.” Trợ lý đáp lời, một động đặt xe.
“Cô ở trên xe nghỉ ngơi, tôi chờ ở lều trại.” Lâm Phong nói: “Tôi còn mang theo máy quay phim, nếu chúng ta không cẩn thận ngủ rồi cũng có thể nhìn đến nó.” Quay đầu Mộc Nhược Na có cảm giác nói không nên lời, ngơ ngác nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong không nói gì nhưng cái gì cũng làm.
Loại cảm giác được nam sinh cưng chiều này đã lâu rồi cô chưa hưởng thụ qua.
Một người tri kỉ lại lãng mạn như vậy, trước giờ Jiro chưa bao giờ làm được. Mộc Nhược Na chỉ cảm thấy gương mặt nóng lên.
Cô lớn hơn Lâm Phong mấy tuổi.
Cậu ta làm như vậy, không phải là…
Mộc Nhược Na vỗ võ gương mặt, thanh tỉnh, thanh tỉnh, mình đang nghĩ cái gì thế này? Người ta Lâm Phong nói: “Đừng lo lắng sẽ bị phát hiện, chờ buổi sáng chúng ta nhìn đến hoa hướng dương quay đầu.”
Cũng chính vì mình tuổi lớn, đã kết hôn, có con, nếu mình trẻ xuống mười tuổi, nếu gặp phải nam sinh đẹp trai như vậy không chắc có thể nhịn được.
Thật sự là biết dụ dỗ các nữ sinh.
Mộc Nhược Na có ý nhéo má, sở má, một bộ kiểm tra mặt Lâm Phong, nói: “Tôi thay fan của cậu giám định xem gương mặt này của cậu có phẫu thuật thẩm mỹ hay không.”
Lâm Phong càng đưa mặt lại gần hơn: “Phải kiểm tra cho kỹ đấy.”
Khoảng cách giữa hai người chỉ tầm mười xăng ti mét, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Mộc Nhược Na đột nhiên đỏ mặt, lập tức buông lỏng tay.
Lớn từng này tuổi còn đùa giỡn nam sinh, thật là tuổi giả khó giữ khí tiết.
Lâm Phong lại cảm thấy tiếc nuối, hy vọng Mặc Nhược Na có thể nhéo má nhiều thêm một lúc.
Cơ hội gần gũi như vậy không nhiều lắm.
“Xem ra là không phẫu thuật thẩm mỹ.” Mộc Nhược Na làm bộ như không có việc gì: “Sau này tôi giúp cậu bác bỏ tin đồn.”
“Thật ra cũng không phải chưa động dao.” Lâm Phong thành thật chỉ vào mắt hai mí của mình: “Tôi đã đi cắt mí, trước kia là mí lẩn, sau này cắt thành hai mí rõ ràng. Bởi vì có một lần quay phim huyền huyền, là đóng vai ác, trang điểm đậm. Kết quả mí lẩn, trang điểm đậm, áp lên mặt tôi lại biến thành mắt một mí. Chuyên viên trang điểm cho tôi đã mãng chửi bút kẻ mắt của cô ấy dùng sạch cho một mình tôi, cho nên chờ cầm lấy cát xê, tôi đi làm mắt hai mí ngay. Chị lại nhìn kỹ xem, thật ra có thể nhìn thấy dấu vết đấy.”
Nghe Lâm Phong nói như vậy, Mộc Nhược Na cũng ngượng ngùng không xem mà ngẩng đầu nhìn sang hướng khác.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, dưới ngọn đèn đường tối tăm, không khí giữa hai người có chút mập mờ.
Lâm Phong nhắm mắt lại, cúi đầu thấy lại gần Mộc Nhược Na giống như hai người sắp hôn môi vậy.