Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 775


Được thôi, cô cũng muốn nhìn xem, người đàn ông trong truyền thuyết này rốt cuộc hình dáng thế nào.


Vân Tử Tiêu nói với Tiểu Đình: “Đi lấy nước cho tôi, tôi muốn tắm rửa.”


“Vâng, cô chủ.” Tiểu Đình lập tức xoay người đi chuẩn bị.


Vân Tử Tiêu xoay người đầy phóng khoáng, linh hoạt. Mấy nha hoàn khác nhìn thấy, không nhịn được nói: “Tại sao lại cảm thấy sau khi cô chủ tỉnh lại, hình như biến thành người khác.”


“Đúng thế, tôi cũng cảm thấy hình như cô chủ đã trở về dáng vẻ trước đây.” Tiểu Tạ nói: “Dáng vẻ này của cô chủ vẫn tốt hơn, vì Tam Hoàng tử mà ép buộc bản thân học thành một kẻ người chẳng ra người, ma chẳng ra ma, sao phải vậy?”


Tiểu Hiên dẫn đầu nói: “Hiện giờ cô chủ cũng chỉ còn lại bốn người nha hoàn chúng ta, chúng ta nhất định phải đoàn kết lại, nhất định phải chịu đựng cho tới khi Lão phu nhân quay lại mới thôi! Đợi tới khi Lão phu nhân quay lại, Hầu phủ sẽ không bạc đãi cô chủ như vậy nữa!”


Những người khác cùng nhau gật đầu.


Vân Tử Tiêu tắm rửa sạch sẽ, thoải mái, nhận lấy khăn lau, tự mình cẩn thận lau khô tóc.


Lúc này, một cơn gió thổi qua, hoa rơi khắp chốn, vô cùng xinh đẹp.


Vân Tử Tiêu đưa tay lên, một cánh hoa rơi xuống lòng bàn tay cô, Vân Tử Tiêu không nhịn được ngâm một đoạn: “Tháng năm hoa lựu nở rực cành, đâu ngờ lấp ló trái non xanh. Thương thay không thấy ngựa xe tới, hoa đành rơi rụng phủ rêu xanh.”


Bốp bốp bốp, một loạt tiếng vỗ tay vang lên từ ngoài cửa.


“Ai?” Vân Tử Tiêu lập tức cảnh giác.


Viện của cô nằm trong góc hẻo lánh nhất của Hầu phủ, bình thường không có ai tới.


Những người trong Hầu phủ đó đều là những bậc thầy trong việc bợ đỡ kẻ trên, giẫm đạp kẻ dưới, ngày thường có thể không tới thì không tới, sẽ không có ai đặc biệt tới thăm cô!


Như vậy, người tới chắc chắn là người xa lạ.


Đối phương nghe thấy tiếng Vân Tử Tiêu thì kinh ngạc, lập tức kêu lên: “Ấy, thế mà lại bị phát hiện mất rồi! Thương, huynh nói xem thế nào mới ổn đây?”


“Ừ.” Ngay lập tức có một giọng nói trầm thấp khẽ đáp lại.


Thanh âm trầm thấp, quyến rũ, dễ nghe tới mức lỗ tai cũng muốn mang thai.


“Có muốn vào xem thử không? Nghe nói đây chính là nơi ở của Tam Hoàng tử phi tương lai!” Giọng nói đầu tiên hài hước nói.


“Không.” Giọng nói trầm thấp, quyến rũ kia lãnh đạm đáp lời: “Nên quay về rồi!”


“Đi nào, đi nào, vào xem thử đã! Lần này Tam ca 三哥 tới đây mà cô ấy lại không chạy tới đó, chuyện này cũng quá kỳ lạ!” Giọng nói đầu tiên không giải thích gì, trực tiếp xông vào trong viện.


Vân Tử Tiêu đứng trong viện, ánh mắt nhìn cửa viện lạnh như băng.


Quả nhiên, giây tiếp theo có hai bóng dáng xuất hiện ở cửa viện.


Vân Tử Tiêu vừa định tấn công thì tầm mắt của cô lại rơi trúng người đứng phía sau, lúc ấy người cô như bị sét đánh vậy!


Anh Thích Quân!


Cả người Vân Tử Tiêu cứng đờ như cọc gỗ, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, nước mắt bất ngờ rơi xuống.


Anh Thích Quân, anh cũng tới rồi sao?


Vân Tử Tiêu mở miệng nhưng vừa định nói chuyện thì nước mắt từng hạt từng hạt, rơi xuống ròng ròng.


Hai người đàn ông ở cửa cũng đang nhìn cô.


Nhìn thấy ánh mắt như phải chia cắt, không bao giờ gặp lại ai đó của cô, cả hai người đều thấy sửng sốt.


Người giúp việc và nha hoàn trong viện đồng thời quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Lục Hoàng tử 六皇子, tham kiến Thương công tử.”


Hai mắt Vân Tử Tiêu rưng rưng, mờ mịt nhìn Lệnh Hồ Thương.


Thương công tử?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK