Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1506


Nói trắng ra là anh ta xoay người quật khởi mà quay về đấy.


Loại chuyện như này tồn tại trong dòng tộc quyền quý là không hề hiếm chút nào.


Dù sao tài nguyên nhiều như vậy, thêm một người anh em cạnh tranh vậy thà thiếu đi một người tranh đoạt sẽ dễ dàng hơn rồi.


Cho nên thắng làm vua thua làm giặc, không có gì để nói tới.


Những người anh kia của anh ta có lẽ không thành công diệt trừ anh ta, lại để anh ta quay xe trở về, đồng thời còn có cơ hội tiếp cận những người lớn trong dòng tộc, chắc hẳn bây giờ họ cũng vô cùng hối hận tới ngứa răng đấy.


Chỉ là những chuyện kia của nhà họ Khúc, Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên cũng không định đụng vào.


“Cũng không có gì.” Cố Hề Hề mỉm cười trả lời:


“Chỉ là một gia đình theo nghề giáo bình thường thôi. Bố tôi dạy ra không ít sinh viên đại học nổi danh cho nên có chút danh tiếng mà thôi, mọi việc cũng chỉ có thế ấy.”


Khúc Tranh Minh ồ lên một tiếng: “Thì ra bố cô là giáo sư đại học, thất lễ, thất lễ rồi.”


Khúc Tranh Minh cũng biết người kia không hề nói thật.


Chỉ là anh ta không thèm để ý lắm, tất cả mọi người đều cần có thứ giữ lại, đó cũng là chuyện hết sức bình thường.


Cố Hề Hề nói tiếp: “Chỉ là, ngược lại tôi thật sự có hơi tò mò, anh Khúc đây định dùng con số bao nhiêu để thu mua khối pha lê trong tay của tôi nhỉ?”


“Tôi nghe nói, ở bên trong có người đưa ra giá khởi điểm là chín mươi triệu đồng, nhưng hình như cô Vân vẫn chưa hài lòng thì phải.” Khúc Tranh Minh suy nghĩ một chút, rồi nói:


“Tôi nguyện ý ra giá một trăm hai mươi triệu, còn kèm theo một lời hứa hẹn, chỉ cần cô Vân có chỗ cần tới tôi thì tôi nhất định sẽ không chối từ. Nhà họ Khúc ở chỗ khác có lẽ không là gì nhưng ở Malaysia này thì vẫn tương đối có tiếng nói.”


Mặc Tử Huyên hững hờ nói theo: “Anh Khúc ở nhà xếp tới thứ chín, có thể làm chủ được nhà họ Khúc sao?”


Vừa mới nói xong, bầu không khí giữa Khúc Tranh Minh và Mặc Tử Huyên dường như hiện lên những đốm lửa nổ lốp bốp.


Tất cả mọi người đều hiểu rõ lẫn nhau, ai cũng không phải người ngu ngốc.


“Bây giờ có lẽ vẫn còn chưa được nhưng hai năm sau, thì tôi nhất định có thể.” Khúc Tranh Minh nói ra lời thề son sắt.


Ý tứ của những lời này đúng là anh ta sẽ dùng thời gian hai năm để hoàn toàn khống chế và lên nắm quyền nhà họ Khúc.


Ha ha, quả nhiên là một người có dã tâm lớn.


Cố Hề Hề lắc đầu nói: “Thật sự có lỗi rồi, tôi không thiếu tiền, lời hứa của anh với tôi mà nói cũng không có tác dụng gì mấy. Dù sao, tôi cũng không có dự định phát triển ở Malaysia này, cho nên, tôi đành phải nói xin lỗi anh rồi.”


Đáy mắt Khúc Tranh Minh hiện lên sự thất vọng và nuối tiếc, nhưng về tính phong độ thì anh ta cũng không tệ, vô cùng điềm đạm lễ lộ nói: “Không sao, mua bán không hợp với xả thân vì nghĩa, có thể biết được hai người đẹp đây cũng đã là may mắn của tôi. Nói không chừng, tương lai chúng ta có thể trở thành bạn bè đấy.”


Cố Hề Hề mỉm cười, gật nhẹ đầu nói: “Cảm ơn.”


“Vậy không biết nên xưng hô với cô thế nào nhỉ?” Khúc Tranh Minh quay đầu về phía Mặc Tử Huyên nói.


Mặc Tử Huyên không muốn anh ta biết thân phận thật của mình, dù sao nhà họ Mặc ở Malaysia vẫn có tiếng khá lớn, cô ấy thuận miệng nói:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK