“Mẹ là mẹ của con! Dĩ nhiên mẹ quan tâm đến con, chỉ là con luôn đối với bố dượng của mình thái độ không nóng không lạnh, làm sao khiến mẹ có thể thiên vị con cho được? Bố dượng con cũng đã tốn không ít tâm tư trên người con, coi như con không nhớ ân tình thì cũng không thể thù dai chứ?” Bà Cát lau khóe mắt, tựa hồ là bị Dư Khiết chọc tức: “Sau đó con giận dỗi, không nhận tiền của mẹ cho con, như thế nào cũng phải tự mình đi làm kiếm tiền. Mẹ có nói gì sai sao? Mẹ không phải chỉ có một mình con, mẹ còn có em trai con mà! Con cũng đã trưởng thành như vậy làm sao không thể thay mẹ suy nghĩ một chút?”
“Thay bà nghĩ sao? Vậy tôi hỏi bà, bà sao sao mà biết được chuyện Mặc Ngôn, Mặc Thuyết? Là ai nói cho bà?” Dư Khiết trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Là ông Cát à?”
“Ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho con!” Bà Cát ngụy biện.
“Không cần!” Dư Khiết dứt khoát trả lời: “Chuyện của tôi, không ai làm chủ được.”
“Mẹ cũng không có ý muốn làm chủ chuyện của con, mẹ chỉ là muốn để cho con suy tính một chút, một khi đã bỏ lỡ mối với Tổng giám đốc Mặc, thì sẽ không còn cái mối nào ngon lành hơn đâu! Nếu trời xui đất khiến mà hai con có chung đứa trẻ, thì tại sao lại không thể kết hôn? Độc thân thì có cái gì tốt? Con gái ngày nay đều là phải lập gia đình! Người không có chồng thì tương lai phải làm thế nào đây?”
Dư Khiết cười lạnh: “Tương lai? Chính hôn nhân của bà cũng mơ hồ không rõ, còn muốn nói đến tương lai với tôi nữa cơ à? Chẳng qua là tôi nghe nói, ông Cát ngoại trừ bà là vợ chính thức thì tình nhân ở bên ngoài cũng không ít, bà đừng nói với tôi là bà không biết!”
Khuôn mặt bà Cát liền đỏ lên một chút.
Đúng là vậy.
Dĩ nhiên bà biết, chồng mình ở bên ngoài có rất nhiều tình nhân.
Nếu không thì bà làm sao nghĩ tới việc cùng con gái làm tốt công tác tình cảm và kéo gần lại quan hệ đây.
Chỉ cần con gái của bà là nữ chủ nhân của nhà họ Mặc, nhà họ Cát nhất định sẽ phải nịnh bợ bà cầu xin bà!
Những ong bướm vo ve ngoài kia của chồng bà sớm muộn cũng phải cắt đứt!
Dư Khiết đã sớm nhìn thấu tâm tư đối phương, chẳng qua là không nhịn được đáng thương cho bản thân mình: Giá trị tồn tại của mình, chính là dứt khoát như vậy!
“Con cũng không cần cười nhạo mẹ làm gì.” Bà Cát buông ra một câu: “Thằng bố đó của con cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Chờ khi ông ta biết quan hệ giữa con và Tổng giám đốc Mặc, nhất định cũng sẽ tới tìm con giục kết hôn mà thôi!”
Dư Khiết gật đầu: “Chuyện này thì tôi tin.”
Mặc dù Dư Khiết cùng bên kia cũng không có liên lạc gì, nhưng là cũng biết tình huống bên đó.
Bố của Dư Khiết, là một giám đốc bộ phận thông thường, không có bản lĩnh gì quá lớn, nhưng cũng đủ nuôi gia đình sống qua ngày.
Thời điểm bọn họ vừa mới ly hôn, Dư Khiết được bố mình cho mấy tháng tiền sinh hoạt.
Nhưng từ sau khi ông ta có đứa con mới sinh, Dư Khiết đến tiền tiêu vặt cũng không có.
Có một lần Dư Khiết đến nhà lấy tiền sinh hoạt, thì bị mẹ ghẻ bóng gió lăng mạ vài câu, sau đó kỳ quái ném ra ba trăm tệ, từ đấy về sau Dư Khiết cũng không bước vào cửa nhà ông ta nữa.
Cũng may là cô đã thi lên Đại học, cũng may là cô đã trưởng thành, làm gia sư tại nhà, phát tờ rơi cũng có thể tự nuôi sống mình.
So với người mẹ ruột này thì quan hệ bố ruột bên kia còn hỏng bét hơn.
Dư Khiết cúi đầu nói: “Chuyện của tôi, bà đừng có xía vào. Các người dù sao cũng đã nuôi dưỡng tôi một thời gian, thời điểm sau này các người không có gì, tôi sẽ không đứng nhìn. Bổn phận phụng dưỡng, tôi sẽ không thiếu một tháng. Còn muốn nhiều hơn thì một xu cũng không có. Còn chuyện kết hôn của tôi, bà và ông ta, ai cũng không có tư cách, cũng không có quyền hỏi đến. Còn nữa, tôi không quan tâm là ai nói cho bà, chuyện của tôi cùng hai đứa nhỏ Mặc Ngôn và Mặc Thuyết, chuyện này chấm dứt tại đây, tôi không hy vọng sẽ lại nghe đến chuyện tương tự như vậy. Xin lỗi, tôi còn có chút việc, hôm nay e là không thể cùng bà ăn cơm đâu! Tôi đã thanh toán, bà cứ từ từ mà dùng bữa đi.”
Nói xong, Dư Khiết cầm lấy balo, xoay người rời khỏi phòng ăn.
Bà Cát tức giận ném xuống đôi đũa trong tay.