Cơ thể béo núc ních run lên bần bật, Ngụy Tường đành phải nuốt lại lời đe dọa.
"Cậu Dương, vừa rồi là lỗi của tôi, bây giờ tôi nhận lỗi với cậu. Xin lỗi cậu!"
Vừa rồi Ngụy Tường vẫn còn phách lối hết sức, giờ lại xin lỗi Dương Thanh như biến thành một người khác.
Thái độ của gã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, đến cả Dương Thanh cũng sửng sốt. Gã sợ hả?
Dương Thanh không chú ý thấy cái nhìn bỡn cợt của Ngụy Tường. Quả nhiên con cháu xuất thân trong bốn gia tộc lớn nhất ở Giang Hải chẳng có kẻ nào đơn giản.
"Cậu Dương, không giấu gì cậu, lần này tôi đến tìm cậu không phải vì tôi ưng ngôi biệt thự này mà là vì có một người tai to mặt lớn thích nơi này".
Ngụy Tường tỏ ra khó xử.
Trông không giống đang nói dối, vậy thì hẳn là có người vừa ý ngôi biệt thự này thật.
Dương Thanh ngầm hiểu. Lúc trước anh bảo Lạc Bân mua dinh thự Vân Phong, bây giờ lại có người muốn mua chỗ này, nhà họ Ngụy bèn sắp xếp một người đi thuyết phục. Điều này chứng tỏ người muốn sở hữu ngôi biệt thự này chắc chắn có lai lịch đáng gờm.
"Người khác thích dinh thự Vân Phong thì có liên quan gì đến tôi? Tôi không bán! Ông có thể cút rồi đấy!", Dương Thanh lạnh nhạt nói.
"Cậu Dương, dù sao nơi này cũng là biệt thự do nhà họ Ngụy chúng tôi khai phá. Tuy cậu và Lạc Bân có quan hệ tốt, nhưng địa vị của đối phương còn lớn hơn, lại sẵn sàng trả thêm cho cậu mười triệu so với giá gốc".
Ánh mắt Ngụy Tường đã lộ rõ cảm xúc không vui, nhưng gã vẫn nén giận: "Mong cậu Dương hãy nghĩ lại, đừng vướng vào rắc rối không cần thiết".
"Đây là ngôi biệt thự tôi mua bằng tiền đàng hoàng, trên giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản cũng đứng tên tôi. Dù là ai khai phá thì nơi này cũng là bất động sản tư nhân của tôi. Có người thích thì tôi phải bán à?"
Dương Thanh cười gằn, anh không hiểu nổi logic của nhà họ Ngụy.
"Cậu Dương, cậu đừng quá đáng! Đối phương sẵn lòng bồi thường cho cậu mười triệu, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Đương nhiên, nếu cậu không có chỗ ở thì tôi sẽ giải quyết giúp cậu, tặng cậu một ngôi biệt thự khác dưới chân núi để bồi thường".
Ngụy Tường cắn răng nói. Cho dù là một ngôi biệt thự bình thường nhất dưới núi Cửu Thành cũng phải hơn chục triệu.
Hai mắt Dương Thanh dần híp lại, xem ra lai lịch của đối phương thật sự không tầm thường. Không ngờ đối phương có thể khiến nhà họ Ngụy tiêu tốn nhiều như vậy, nâng giá mua lại biệt thự này.
"Ông không hiểu tôi nói gì à? Hay là không nghe thấy? Có cần tôi giúp ông nghe rõ không?"
Dương Thanh híp mắt nói. Trông có vẻ như Ngụy Tường đang thuyết phục, nhưng từ đầu đến cuối gã đều hếch mũi lên trời, điều này khiến Dương Thanh rất khó chịu.
"Dương Thanh! Cậu đừng tưởng mình quen biết Lạc Bân là có thể hoành hành ở Giang Hải. Hiện giờ tập đoàn Nhạn Thanh đã tách khỏi gia tộc Vũ Văn, có gì ghê gớm chứ?"
Ngụy Tường giận dữ quát: "Trước mặt nhà họ Ngụy chúng tôi, ngay cả Lạc Bân cũng chẳng là cái thá gì chứ đừng nói chi đến một tên phụ trách công ty chi nhánh. Nếu cậu cho rằng có ông ta làm chỗ dựa cho mình là có thể thích gì làm nấy, vậy thì cậu sai rồi!"
Dương Thanh thầm cảm thán. Ngày trước, vào lúc tập đoàn Nhạn Thanh huy hoàng nhất, một người phụ trách công ty chi nhánh cũng có thể khiến gia tộc hàng đầu địa phương phải cẩn thận đối đãi.
Vậy mà bây giờ, sau khi tin tức tập đoàn Nhạn Thanh tách khỏi gia tộc họ Vũ dần truyền ra, đến cả vùng Giang Hải nhỏ bé này cũng chẳng có ai xem ra gì.
Bọn họ cảm thấy tập đoàn Nhạn Thanh bây giờ chỉ là một con mèo bệnh mà thôi!
Dương Thanh chẳng những không giận mà còn mỉm cười: "Ông thật sự cho rằng tôi tự tin như vậy là nhờ Lạc Bân sao?"
"Chẳng lẽ không phải vậy?"
Ngụy Tường cười khẩy: "Cậu có thân phận gì, nhà họ Ngụy chúng tôi đã biết rõ như lòng bàn tay. Cậu chỉ là một thằng ở rể cho một gia tộc sa sút mà thôi. Lạc Bân thích vợ cậu, cậu còn tưởng mình là bạn của ông ta đấy à?"
Dương Thanh nheo mắt nhìn Ngụy Tường, xem ra có rất nhiều người tưởng rằng mối liên hệ giữa mình và Lạc Bân là Tần Thanh Tâm.
"Trước ông, nhà họ Quan cũng kiêu ngạo như vậy. Nhưng không lâu sau, nhà họ Quan đã sụp đổ trong im lặng. Bây giờ người nhà họ Ngụy cũng lớn lối như thế, ông nói xem liệu có một ngày, nhà họ Ngụy cũng theo chân nhà họ Quan không?"
Chuyện xảy ra ở nhà họ Quan tối qua chưa lan truyền ra ngoài, ngay cả nhà họ Ngụy cũng không biết.
Bây giờ đột nhiên nghe Dương Thanh nói nhà họ Quan đã rớt đài, Ngụy Tường cười nhạo: "Đúng là không biết trời cao đất dày. Mặc dù nhà họ Quan không lớn mạnh bằng nhà họ Ngụy nhưng cũng chẳng kém là bao. Cho dù là nhà giàu nhất tỉnh lỵ cũng có nhà nào dám tiêu diệt nhà họ Quan chứ?"
"Hôm nay tâm trạng tôi khá tốt nên mới có kiên nhẫn tám nhảm với ông. Bây giờ ông có thể biến đi rồi đấy!", Dương Thanh đột ngột lên tiếng.
"Cậu còn chưa biết người vừa ý ngôi biệt thự này là ai mà đã từ chối rồi sao?", Ngụy Tường nổi nóng.
"Cút ra khỏi đây trong vòng mười giây! Nếu không thì ở lại đây mãi mãi đi!"
Dương Thanh tỏa ra khí lạnh.
Tần Thanh Tâm còn đang ở đây, nếu không thì Ngụy Tường dám xông vào địa bàn của anh cũng đủ tạo thành lý do để anh lấy mạng gã rồi.
Ngụy Tường cau có. Gã chừng này tuổi rồi mà vẫn chưa có ai đánh gã, cũng chưa có ai đe dọa gã, Dương Thanh là người đầu tiên.
"Cậu không chịu chuyển nhượng thì cứ chờ vị kia đến tìm đi, xem cậu còn kiêu ngạo được không".
Ngụy Tường bỏ lại một câu rồi xoay người lên xe.
Sau khi gã dẫn người rời đi, Sâm Ba lên tiếng: "Anh Thanh, anh cứ thả bọn họ đi như thế à?"
"Không thì sao?", Dương Thanh thắc mắc.
"Ít nhất phải biết rốt cuộc là kẻ nào muốn có biệt thự này trước đã. Chẳng phải Chiêu Châu các anh có câu "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" hay sao? Bây giờ ngay cả kẻ địch là ai chúng ta cũng không biết, vậy thì rất bị động".
Sâm Ba nói tiếng Chiêu Châu rất giỏi, thỉnh thoảng còn nói được vài câu tục ngữ thành ngữ gì đấy.
Dương Thanh chợt nở nụ cười, khí thế ngông cuồng đột ngột bùng nổ: "Trên thế giới này có mấy ai xứng làm kẻ địch của tôi?"
Sâm Ba thoáng giật mình khi cảm nhận được khí thế ngông cuồng toát ra từ trên người Dương Thanh, nhưng ngay sau đó gã chợt hiểu ra Dương Thanh hoàn toàn không coi kẻ mà Ngụy Tường nhắc tới ra gì.
"Dương Thanh, anh không sao chứ?"
Tần Thanh Tâm và Tần Y thấy Ngụy Tường dẫn người rời đi thì vội vàng xúm lại.
Dương Thanh cười khẽ: "Yên tâm, anh thì có chuyện gì được?"
Nói xong anh lại quay sang hỏi Tần Y: "Nhà mới cũng được đúng không? Em chọn phòng cho mình chưa?"
"Anh rể, anh quá khiêm tốn rồi đó! Có biệt thự xịn thế này mà vẫn chịu ấm ức ở căn biệt thự cũ với gia đình em".
Nhắc tới nhà ở, Tần Y không còn hậm hực như lúc nãy nữa. Cô ta kích động nói: "Em đã bảo mà, chị lấy anh mới là hạnh phúc nhất!"
Tần Thanh Tâm khéo léo đẩy cánh tay Tần Y đang cầm tay Dương Thanh ra, giả vờ giận: "Nhà to chưa hẳn đã tốt, hàng ngày dọn dẹp mất thời gian lắm".
Dương Thanh để ý thấy hành động của Tần Thanh Tâm, anh cười thầm trong bụng vì cô ghen với cả em gái mình.
Tần Y cũng không chú ý tới tâm trạng của chị gái, vẫn hớn hở ba hoa chích chòe: "Không cần lo vấn đề này đâu chị ạ, tháng sau nhận lương em sẽ thuê một người giúp việc, xem như là trả tiền thuê phòng cho anh rể. Anh rể, anh sẽ không thu tiền thuê nhà của em chứ?"
"Đương nhiên là không!", Dương Thanh mỉm cười đáp.
Trong khi đó, Ngụy Tường vừa rời khỏi dinh thự Vân Phong đã gọi điện thoại, dè dặt nói: "Xin lỗi cậu Mạnh vì tôi không hoàn thành việc mà cậu giao, xin cậu trách phạt!"
- ---------------------------