Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao thủ áo đen vừa dứt lời, khí thế võ thuật tản ra từ trên người ông ta càng thêm mạnh mẽ.

Sắc mặt Dương Thanh trở nên cực kỳ khó coi. Tuy anh đã đột phá Siêu Phàm Thất Cảnh, cũng có thể miễn cưỡng tăng thực lực lên Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ nhưng giờ đây, thực lực của đối phương cũng tăng vọt.

Sau khi tăng thực lực thêm lần nữa, e là cao thủ áo đen đã đạt được Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ.

“Uỳnh!”

Thoắt cái, mặt đất dưới chân ông ta nứt toác ra. Toàn thân ông ta như một tia sét phóng thẳng về phí Dương Thanh.

Anh đã chuẩn bị tiếp tục chiến đấu từ trước, ngay khi đối phương ra tay đã đoán được phương hướng tấn công của ông ta. Anh bỗng đạp mạnh xuống đất, biến mất không còn bóng dáng.

“Ầm!”

Giây phút Dương Thanh biến mất, vị trí anh vừa đứng bỗng vang lên tiếng va chạm khủng khiếp. Đòn tấn công của cao thủ áo đen đánh vào cây cổ thụ che trời, khiến nó rung chuyển mãnh liệt, lá rụng bay tán loạn.

“Cậu trốn thoát nổi sao?”

Cao thủ áo đen cười lạnh một tiếng, lại phóng tới chỗ Dương Thanh.

Anh biết cứ tiếp tục trốn tránh không phải kế sách lâu dài. Hiện giờ thực lực của đối phương đã đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, còn anh cùng lắm cũng chỉ bộc phát được thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

Thực lực của hai người họ vốn không hề ngang bằng.

Sau khi bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh, chênh lệch giữa các cảnh giới cực kỳ lớn. Huống hồ, Dương Thanh phải mượn huyết mạch cuồng hoá và Chiến Thần Quyết mới có thể miễn cưỡng tăng từ Siêu Phàm Thất Cảnh lên Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

Đây đã là mức cực hạn của anh. Hầu như không còn chút hy vọng sống sót nào dưới tay của cao thủ áo đen.

“Bịch!”

Sau vài lần tấn công, rốt cuộc ông ta cũng đánh trúng Dương Thanh, khiến anh bay ngược ra ngoài.

Cao thủ áo đen bỗng lên tiếng: “Cậu chỉ có chút thực lực như vậy thôi sao? Nếu vậy thì cậu chết được rồi đấy!”

Dứt lời, khí chất trên người ông ta xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, khí thế võ thuật cũng cuồn cuộn tăng lên.

Dương Thanh lau đi vết máu ở khoé môi, chợt cảm thấy tuyệt vọng. Chẳng lẽ hôm nay anh thật sự phải bỏ mạng ở nơi này sao?

“Giết!”

Cao thủ áo đen gầm lên, xông thẳng về phía Dương Thanh.

Dương Thanh kích hoạt huyết mạch cuồng hoá ngay từ đầu, cũng điên cuồng vận hành Chiến Thần Quyết. Anh có thể cảm nhận rõ ràng linh khí được anh hấp thu vào phổi rồi chảy vào đan điền như một dòng nước ấm áp chảy qua.

Lúc này đây, Dương Thanh có cảm giác như thời gian đang ngừng chạy. Cao thủ áo đen vẫn chưa đánh tới, anh lại cảm nhận được sự biến đổi trong đan điền.

Mỗi một hơi thở đều hấp thu linh khí ẩn chứa giữa đất trời, cuối cùng dồn ép trong đan điền.

Linh khí tích trữ trong đan điền ngày càng nhiều, dường như sắp tràn ra ngoài cơ thể.

“Nếu linh khí có thể nâng cao thực lực, nếu mình bộc phát linh khí trong đan điền như sức mạnh của chính cơ thể này liệu có thể đánh ra được đòn mạnh mẽ hơn nữa không?”

Dương Thanh thầm suy ngẫm.

Hiện giờ anh đã không còn lựa chọn nào khác. Đòn tấn công của cao thủ áo đen sắp đánh xuống. Một khi anh không chống đỡ nổi, sợ là chỉ còn đường chết.

Đằng nào cũng phải chết, có gì mà không dám thử?

Dương Thanh giận dữ gào ầm lên, hội tụ linh khí trong đan điền thành sức mạnh của chính mình ở nắm đấm bên tay phải.

“Giết!”

Dương Thanh bỗng vung mạnh nắm đấm, khiến không gian xung quanh như bị đánh sập. Một luồng khí thế hơn xa cảnh giới võ thuật của Dương Thanh bộc phát từ trên người anh.

“Bịch!”

Nắm đấm mạnh mẽ đánh trúng lồng ngực của cao thủ áo đen.

Ngay khi bị Dương Thanh đánh trúng, cơ thể của ông ta đã bay thẳng ra ngoài.

Cao thủ áo đen nặng nề rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu, khí thế trên người lập tức tiêu tan.

Ông ta muốn giãy dụa đứng lên lại bàng hoàng phát hiện đến cả sức lực bò dậy cũng không có.

“Thành công rồi!”

Dương Thanh thầm hò reo trong lòng.

Anh chỉ đánh thử một cái, không ngờ lại thành công. Chỉ là giờ đây, toàn thân anh đã cạn kiệt sức lực, đan điền vốn dư dả linh khí cũng rỗng tuếch.

Anh cố gắng gượng để không ngã xuống đất, kiên cường chống đỡ cơ thể đứng vững tại chỗ nhìn chằm chằm cao thủ áo đen vừa bị anh đánh bay.

“Rốt cuộc ông là ai? Ông có thù oán gì với gia đình tôi? Tao sao lại giết bố tôi?”

Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Cao thủ áo đen im lặng không chịu lên tiếng, bò lồm cồm dậy ngồi trên mặt đất, ánh mắt nhìn Dương Thanh tràn đầy phức tạp.

Dương Thanh nổi giận hét lớn: “Nói đi, rốt cuộc là tại sao?”

Nói xong, anh bước từng bước tới gần đối phương.

Thực ra hiện giờ anh vẫn đứng được đều dựa vào ý chí chống đỡ, nếu không anh đã ngã lăn ra đất từ lâu.

Thế nhưng anh vẫn chưa thể ngã xuống. Hung thủ giết bố làm nhục mẹ đang ở ngay trước mắt, hung thủ vẫn chưa chết, sao anh có thể ngã xuống trước được?

Cao thủ áo đen lạnh giọng đáp: “Có lẽ bây giờ cậu cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà. Cậu giết nổi tôi sao?”

Dương Thanh đứng cách đối phương hai mét, hai mắt đỏ ngầu khoá chặt đối phương: “Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng. Mau nói cho tôi biết, tại sao lại giết bố tôi?”

Cao thủ áo đen cười lạnh: “Cậu không giết được tôi!”

Trong ánh mắt của ông ta tràn ngập trêu tức, dường như không hề lo lắng sẽ bị Dương Thanh lấy mạng.

Dương Thanh cắn chặt răng vận hành Chiến Thần Quyết đến mức cực hạn. Thế nhưng dùng Chiến Thần Quyết để khôi phục thực lực chẳng khác nào hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc rộng lớn.

Trông bộ dạng cao thủ áo đen có vẻ như ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi. Chỉ là Dương Thanh không có cách nào xác định đối phương có giả vờ hay không.

Bản thân anh cũng đã cạn kiệt sức lực. Nếu cao thủ áo đen vẫn còn sức đánh tiếp, người phải chết chính là anh.

Trong đôi mắt đỏ như máu của Dương Thanh chất chứa sát khí mãnh liệt. Anh căm hận!

Cao thủ giết chết bố mẹ đang ở ngay trước mặt nhưng anh lại không làm gì được.

“Cậu biết không? Năm đó bố cậu đã quỳ xuống cầu xin tôi đừng làm nhục mẹ cậu. Ông ta biết tôi sẽ không tha cho bọn họ, không muốn trơ mắt nhìn người mình yêu thương nhất bị tôi chà đạp nên cầu xin tôi giết ông ta”.

“Không sai, ông ta đã cầu xin được chết, nhưng tôi lại không cho ông ta toại nguyện. Tôi bắt ông ta trơ mắt nhìn người con gái mình yêu thương bị tôi làm nhục hết lần này đến lần khác”.

“Ha ha, bây giờ mỗi lần nhớ lại đều thấy dư vị khó quên, ha ha ha ha…”

Cao thủ áo đen điên cuồng cười lớn như đang cố tình chọc giận Dương Thanh.

Gương mặt Dương Thanh vặn vẹo dữ tợn, giữa trán chợt xuất hiện một ấn ký màu đỏ như máu.

Trong cơ thể vốn đã hao tổn hết sức lực của anh đột nhiên bộc phát một luồng khí thế võ thuật cực kỳ khủng bố.

Rốt cuộc cao thủ áo đen cũng chịu ngậm miệng lại, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.

Con dao găm bị ông ta nắm chặt trong tay bỗng bay vút ra ngoài, lao thẳng tới chỗ Dương Thanh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK