Thấy cảnh này, Đinh Văn Trác vừa hơi lo lắng không khỏi phá lên cười, đắc ý nhìn về phía Đỗ Trọng: “Đỗ Trọng, đây chính là người có thể thắng Kitano Takeshi mà ông nói ư? Ngay cả một phó hội trưởng dưới trướng Kitano Takeshi cũng có thể đánh bại cậu ta, còn cần Kitano Takeshi ra tay à?”
Thấy Dương Thanh bị Yoshida Kakeru đánh bay, sắc mặt Đỗ Trọng vô cùng khó coi, đúng như Đinh Văn Trác nói, Dương Thanh có thể là đối thủ của Kitano Takeshi à?
Có lẽ anh còn không thắng nổi Yoshida Kakeru, đến khi đó có lẽ không có cả cơ hội đánh với Kitano Takeshi ấy chứ.
Đinh Văn Trác nhìn Đỗ Trọng với vẻ mặt hài hước, nói: “Đỗ Trọng, tôi có thể đồng ý với ông, nếu Dương Thanh đánh bại Kitano Takeshi thật, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu xin lỗi cậu ta, nhưng...”
Nói đến đây, ông ta bỗng ngừng lại.
Đỗ Trọng nhìn Đinh Văn Trác, lạnh lùng nói: “Nhưng sao?”
Đinh Văn Trác cười: “Nếu Dương Thanh thua thì nên làm gì?”
Đỗ Trọng lập tức nhướng mày: “Ông muốn thế nào?”
Đinh Văn Trác cười nói: “Tôi cũng không làm khó ông, cũng như tôi thôi, nếu Dương Thanh thua Kitano Takeshi, ông quỳ xuống xin lỗi tôi, rồi đề cử tôi làm minh chủ Võ Minh, ông dám cược chứ?”
Nghe thấy Đinh Văn Trác nói thế, sắc mặt của cao thủ Chiêu Châu hết sức khó coi.
“Đinh Văn Trác, ông muốn làm minh chủ phát điên rồi à? Cho dù Dương Thanh thua, ông có tư cách gì để đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh chứ?”
“Ông mạnh lắm à? Hay ông thấy nhà họ Đinh phía sau ông mạnh lắm? Mạnh đến mức cả Võ Minh phải ngưỡng vọng ư?”
...
Những cao thủ Chiêu Châu bên cạnh Đinh Văn Trác tức giận nói.
Đinh Văn Trác không buồn ngó tới những người này, trong mắt ông ta, chỉ có mấy cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh uy hiếp được ông ta, về phần những người khác, ông ta không coi ra gì.
Chỉ cần Đỗ Trọng đồng ý với ông ta, lại thêm sự nâng đỡ âm thầm của nhà họ Đinh, ông ta có thể ngồi vững trên ghế minh chủ Võ Minh.
Sắc mặt Đỗ Trọng rất u ám, ông ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Văn Trác: “Ông trơ trẽn thật, bây giờ là lúc cao thủ Chiêu Châu hợp sức đối phó cao thủ nước Dương, ông vẫn nhòm ngó vị trí minh chủ Võ Minh”.
Đinh Văn Trác cười lạnh: “Đỗ Trọng, đừng nói nhảm nữa, người không vì mình trời tru đất diệt! Võ Minh vốn do tôi đề nghị thành lập, chính các người định cướp thành quả của tôi, để tôi đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh là danh chính ngôn thuận rồi!”
“Ông cứ nói đi, có dám cược với tôi không? Nếu không dám thì đừng nói nhảm nữa, nếu dám, vậy xem như thay mặt cao thủ Chiêu Châu đồng ý đánh cược với tôi”.
Cao thủ Chiêu Châu xung quanh thi nhau khuyên: “Ông Đỗ, ông đừng đồng ý với tên khốn này, nếu để ông ta làm minh chủ thật, tôi thà không gia nhập Võ Minh”.
“Không sai, tên khốn này là kẻ tiểu nhân giậu đổ bìm leo, quốc gia đứng trước nguy nan, ông ta vẫn đang mưu cầu lợi ích cho mình, đúng là mối nhục của cao thủ Chiêu Châu, ông đừng để ông ta lừa”.
“Ông Đỗ, đừng đồng ý với ông ta!”
...
Cao thủ Chiêu Châu thi nhau khuyên.
Hành động và lời lẽ của Đinh Văn Trác đã khiến cao thủ Chiêu Châu tức giận.
Trước cơn giận của đám đông, Đinh Văn Trác có vẻ không quan tâm, cười lạnh: “Đỗ Trọng, không giấu gì ông, tôi đã liên lạc với gia tộc rồi, gia tộc đã cử cao thủ đến Yến Đô”.
“Chắc ông cũng biết phía sau nhà họ Đinh tôi là gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý”.
“Nếu bây giờ ông đồng ý đánh cược với tôi, tôi sẽ đàng hoàng cược với ông một ván, nhưng nếu ông không dám, sau khi cao thủ nhà họ Đinh tới, ông có muốn cược, tôi cũng không đồng ý đâu”.
Nghe thấy thế, đám người càng thêm tức giận.
Sắc mặt Đỗ Trọng u ám tới cực điểm, ông ta nhìn chằm chằm vào Đinh Văn Trác: “Đinh Văn Trác, ông sẽ phải trả giá đắt vì chuyện này! Được, nếu ông muốn cược, tôi sẽ tin cậu Thanh một lần, cược với ông!”
Đinh Văn Trác lập tức cười lớn: “Các vị, mọi người nghe rồi đấy, Đỗ Trọng đồng ý đánh cược với tôi, nếu Dương Thanh thua Kitano Takeshi, Đỗ Trọng sẽ phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi”.
“Đồ tiểu nhân trơ trẽn hèn hạ!”
“Nếu không có gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, nhà họ Đinh là cái thá gì chứ?”
“Chắc chắn nhà họ Đinh sẽ phải trả giá đắt!”
...
Tất cả cao thủ Chiêu Châu đều nổi giận.
Lúc này, trên sàn đấu.
Nói đúng hơn, phải là trong Võ Thần Quán, vì sàn đấu đã nát vụn khi Dương Thanh đánh với Yoshida Kakeru, bây giờ chỉ có một quy tắc, đó chính là một bên chết thì mới xem như phân rõ thắng thua.
Dương Thanh bị Yoshida Kakeru đánh trúng, bay thẳng ra xa, đòn này khiến Dương Thanh thấy nội tạng mình như lệch đi.
Anh lồm cồm bò dậy, nhìn Yoshida Kakeru ở phía đối diện.
Yoshida Kakeru cũng thở hổn hển, người đầy vết thương, rõ ràng tình trạng của ông ta cũng không ổn.
Trận đấu vừa rồi đã khiến cả hai tiêu hao rất nhiều.
“Dương Thanh, cậu rất mạnh!”
Yoshida Kakeru chợt nói, trong mắt lóe lên sát khí, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng cho dù cậu mạnh hơn thì cũng không thoát chết đâu, tôi sẽ giết cậu ở nơi này!”
Dương Thanh lau máu ở khóe miệng, trong mắt lóe lên ánh sáng khát máu, anh nhìn chằm chằm vào Yoshida Kakeru: “Nếu thực lực của ông chỉ có thế, tôi khuyên ông nên thu hồi câu vừa rồi, tránh cho ông chết ở đây rồi khiến tất cả cao thủ nước Dương mất mặt”.
Yoshida Kakeru lập tức phá lên cười, cười chán rồi mới nhìn Dương Thanh: “Cậu tưởng mình vô địch thật à? Với trạng thái của cậu bây giờ, còn dám to mồm như thế, da mặt cậu đúng là dày hơn cả tường thành! Tôi cũng muốn xem xem cậu khiến tôi chết ở đây kiểu gì đấy!”
Dương Thanh cười lạnh: “Ông sẽ thấy ngay thôi!”
“Vậy để tôi xem cậu còn giữ lại mấy phần thực lực”.
Yoshida Kakeru bỗng hét lớn, “rầm” một tiếng, mặt đất dưới chân ông ta nứt toác, ông ta lập tức lao tới chỗ Dương Thanh.
Dương Thanh vững vàng đáp đất, điên cuồng vận chuyển Chiến Thần Quyết, vẫn không kích hoạt huyết mạch cuồng hóa.
Yoshida Kakeru rất mạnh, nhưng vẫn không thể ép Dương Thanh kích hoạt huyết mạch cuồng hóa.
“Chết đi cho tôi!”
Ngay sau đó, Yoshida Kakeru đã xông tới trước mặt Dương Thanh, đánh mạnh một đòn.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đòn tấn công của đối phương sắp giáng xuống.
Trong khoảnh khắc này, Dương Thanh dùng chân trái làm trụ, bỗng quay ba trăm sáu mươi độ, dồn hết sức mạnh vào chân phải, đạp mạnh về phía Yoshida Kakeru đang lao tới chỗ anh.
“Rầm!”
Chân phải Dương Thanh đá mạnh vào ngực Yoshida Kakeru, theo tiếng gãy xương, Yoshida Kakeru bay xa mười mấy mét.
“Rầm” tiếng nữa!
Yoshida Kakeru nặng nề ngã xuống giữa cao thủ nước Dương, rơi lên cái bàn trước mặt Kitano Takeshi, cái bàn đó lập tức vỡ nát.
Đám người còn thấy một nửa chân bàn đâm từ sau lưng Yoshida Kakeru ra trước, mũi nhọn của chân bàn đã bị máu Yoshida Kakeru nhuộm đỏ.
Yoshida Kakeru trợn trừng mắt, chết không nhắm mắt!