Nhưng ông ta vẫn không cam lòng, nghiến răng nói: “Đại diện theo pháp luật của Mamba Đỏ đúng là Diệp Mạn, nhưng không thể phủ nhận sự thật tập đoàn này dựa vào nhà họ Diệp mới được như ngày hôm nay”.
“Được, ông đã muốn nói sự thật với tôi, tôi sẽ nói rõ ràng cho ông hay”.
Dương Thanh bật cười trào phúng, nhìn thẳng vào Diệp Thương: “Ông nói Mamba Đỏ phát triển nhờ có nhà họ Diệp. Vậy mỗi một người đang ở đây, có phải ai cũng dựa vào nhà họ Diệp mới được như hiện tại hay không?”
Diệp Thương nói: “Cậu đừng có đánh tráo khái niệm…”
“Ông chỉ cần nói cho tôi biết có đúng hay không”.
Diệp Thương chưa nói hết câu đã bị Dương Thanh chặn họng chất vấn.
Ông ta cắn răng đáp: “Đúng!”
“Vậy có phải cũng nên phân chia lại tài sản các người đang nắm giữ hay không?”, Dương Thanh lại hỏi.
Diệp Thương lắc đầu: “Đây là chúng tôi dùng năng lực và công việc của chính mình tự đổi lấy, sao có thể phân chia lại? Cái này thật vô lý”.
“Tài sản của các người do các người dùng năng lực đổi lấy, thế Mamba Đỏ không phải là bà chủ Diệp tự dùng năng lực của mình đổi lấy sao?”
“Các người không thể phân chia lại tài sản của mình, sao dám đòi bà chủ Diệp phân chia tài sản của bà ấy?”
Dương Thanh liên tục chất vấn, khí thế hùng hồn ép Diệp Thương không ngừng lùi về phía sau.
Đến khi bị ép vào góc tường, ông ta mới ngồi bệt xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Những người còn lại cũng câm như hến.
“Vừa rồi ông cũng thừa nhận, người đại diện theo pháp luật hiện giờ của Mamba Đỏ là Diệp Mạn. Bà ấy cũng là cổ đông lớn nhất, nắm giữ hơn 50% cổ phần của tập đoàn”.
Dương Thanh quét mắt nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Vậy nên hiện giờ Mamba Đỏ vẫn thuộc quyền sở hữu của bà ấy”.
“Tôi và bà chủ Diệp đã ký hợp đồng chuyển nhượng. Từ nay về sau, Mamba Đỏ chính là sản nghiệp của tôi”.
“Bây giờ tôi tuyên bố, tất cả các người đều bị sa thải!”
Mọi người có mặt trong phòng họp đều giật mình kinh hãi, trợn tròn mắt không thể tin nổi.
“Mamba Đỏ là của nhà họ Diệp, của Diệp Mạn, cậu không biết sao?”
Dương Thanh cười lạnh: “Ông có cần tôi gọi người lấy giấy đăng ký thành lập doanh nghiệp của tập đoàn Mamba Đỏ xem thử không?”
Vẻ mặt Diệp Thương vô cùng đặc sắc, lúc xanh lúc tím.
Nhưng ông ta vẫn không cam lòng, nghiến răng nói: “Đại diện theo pháp luật của Mamba Đỏ đúng là Diệp Mạn, nhưng không thể phủ nhận sự thật tập đoàn này dựa vào nhà họ Diệp mới được như ngày hôm nay”.
“Được, ông đã muốn nói sự thật với tôi, tôi sẽ nói rõ ràng cho ông hay”.
Dương Thanh bật cười trào phúng, nhìn thẳng vào Diệp Thương: “Ông nói Mamba Đỏ phát triển nhờ có nhà họ Diệp. Vậy mỗi một người đang ở đây, có phải ai cũng dựa vào nhà họ Diệp mới được như hiện tại hay không?”
Diệp Thương nói: “Cậu đừng có đánh tráo khái niệm…”
“Ông chỉ cần nói cho tôi biết có đúng hay không”.
Diệp Thương chưa nói hết câu đã bị Dương Thanh chặn họng chất vấn.
Ông ta cắn răng đáp: “Đúng!”
“Vậy có phải cũng nên phân chia lại tài sản các người đang nắm giữ hay không?”, Dương Thanh lại hỏi.
Diệp Thương lắc đầu: “Đây là chúng tôi dùng năng lực và công việc của chính mình tự đổi lấy, sao có thể phân chia lại? Cái này thật vô lý”.
“Tài sản của các người do các người dùng năng lực đổi lấy, thế Mamba Đỏ không phải là bà chủ Diệp tự dùng năng lực của mình đổi lấy sao?”
“Các người không thể phân chia lại tài sản của mình, sao dám đòi bà chủ Diệp phân chia tài sản của bà ấy?”
Dương Thanh liên tục chất vấn, khí thế hùng hồn ép Diệp Thương không ngừng lùi về phía sau.
Đến khi bị ép vào góc tường, ông ta mới ngồi bệt xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Những người còn lại cũng câm như hến.
“Vừa rồi ông cũng thừa nhận, người đại diện theo pháp luật hiện giờ của Mamba Đỏ là Diệp Mạn. Bà ấy cũng là cổ đông lớn nhất, nắm giữ hơn 50% cổ phần của tập đoàn”.
Dương Thanh quét mắt nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Vậy nên hiện giờ Mamba Đỏ vẫn thuộc quyền sở hữu của bà ấy”.