Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Thanh Tâm cũng bị mang ra khỏi xe.



Bấy giờ cô cũng dần tỉnh lại, mở mắt liền hoảng sợ phát hiện mình bị đưa tới một trường học bị bỏ hoang.



“Chị Lữ, sao chị lại đưa em tới đây?”



Tần Thanh Tâm vẫn chưa ý thức được tình cảnh của mình, sốt ruột hỏi Lữ Oánh.



Lữ Oánh cười lạnh một tiếng: “Ranh con, mày đừng gọi tao là chị. Mày không xứng!”



Ầm!



Trong đầu Tần Thanh Tâm nổ ầm ầm, vẻ mặt khó tin nhìn Lữ Oánh.



Lúc ở nhà hàng, Lữ Oánh rất thân thiện, cô cũng rất kính nể học thức của cô ta, cứ tưởng mình đã tìm được người chị tri kỷ.



Bây giờ Lữ Oánh lại đưa cô tới nơi hoang tàn này, quan trọng là còn có ba gương mặt xa lạ.



Nhất là người trung niên dẫn đầu, vẻ mặt dữ tợn như muốn nuốt chửng cô.



Tần Thanh Tâm có ngốc đến đâu cũng phải biết mình đã bị bắt cóc.



“Các người là ai? Sao lại đưa tôi tới đây?”



Tần Thanh Tâm cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, cắn răng hỏi.



“Bốp!”



Lữ Oánh tát vào mặt cô, quát lớn: “Câm miệng cho tao. Nếu mày còn nói nhảm thêm một câu, tao sẽ đập chết mày!”



Tần Thanh Tâm sợ phát khóc, cảm thấy vô cùng hối hận.



Tại cô quá ngu ngốc, mới gặp Lữ Oánh lần đầu đã tin tưởng cô ta, còn tưởng là chị em tốt.
















Nếu cô biết cảnh giác một chút đã không bị bắt tới đây.



“Chủ gia tộc, tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây”.



Lữ Oánh không muốn bị liên lụy quá nhiều, định bỏ đi.



Lê Triết lạnh lùng nhìn cô ta: “Đi đi!”



“Đoàng!”



Nhưng Lữ Oánh vừa quay người, tiếng súng chói tai chợt vang lên, cô ta ngã lăn ra đất.



“Á…”



Tần Thanh Tâm thấy Lữ Oánh trúng đạn mà chết, hoảng sợ hét toáng lên.



“Toàn bộ người liên quan đến chuyện này đều phải chết!”



Trong mắt Lê Triết tràn đầy tàn nhẫn, khẩu súng Colt trong tay ông ta còn phả ra khói xanh.



Tiết Nguyên Bá đã dặn dò phải làm thật sạch sẽ, nếu không sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.



“Các ông thả tôi ra đi. Chồng tôi là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, anh ấy rất giàu có. Chỉ cần ông thả tôi ra, muốn bao nhiêu tiền cũng được”.



Tần Thanh Tâm thấy Lê Triết nhìn mình, vội vàng run rẩy nói.



“Tôi biết chồng cô là ai, không cần phải giới thiệu. Nói cho cô biết, cô bị bắt cóc là vì thằng chồng khốn nạn kia của cô đấy!”



Lê Triết nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ta hủy hoại toàn bộ của nhà họ Lê, cậu ta phải đền mạng!”



Nghe vậy, Tần Thanh Tâm sợ phát khiếp.



Lê Triết có thể dứt khoát bắn chết Lữ Oánh, bây giờ lại căm hận Dương Thanh như vậy. Nếu Dương Thanh tới sẽ chỉ còn đường chết.
















Huống hồ cô đã bị Lê Triết khống chế. Nếu ông ta dùng tính mạng của cô để uy hiếp, Dương Thanh chỉ có thể nghe theo.



Càng nghĩ Tần Thanh Tâm càng lo sợ.



“Nhưng trước khi chồng cô tới, chúng ta có thể chơi đùa một chút!”



Lê Triết nhìn gương mặt xinh đẹp của Trần Thanh Tâm, dục vọng trỗi dậy, trong mắt chỉ còn sự tà ác.



Tần Thanh Tâm biết đối phương muốn làm gì, hốt hoảng đứng dậy bỏ chạy.



“Cô há miệng ra cho tôi!”



Lê Triết nổi giận gào lên muốn ngăn lại.



Tần Thanh Tâm đã cắn vào đầu lưỡi, ánh mắt tuyệt vọng dữ tợn nhìn Lê Triết. Cô muốn nhớ kĩ kẻ hại chết mình.



Đến khi làm quỷ sẽ không tha cho kẻ cầm thú này.



“Grừ!”



Đúng lúc này tiếng động cơ gào thét vang lên, một chiếc Phaeton màu đen vọt vào.



“Kít!”



Lốp xe ma sát trên mặt đất. Chiếc xe lượn một vòng đẹp mắt đỗ lại ngay giữa trường học bị bỏ hoang.



Dương Thanh bước ra khỏi xe, thấy Tần Thanh Tâm tuyệt vọng cắn lưỡi, lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu.



“Tâm, em đừng làm vậy!”



Dương Thanh nổi giận gầm lên.



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK