Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thanh vẫn chưa gục, chuyện này khiến Ngô Thiên Hữu cảm thấy rất thất bại, giờ Dương Thanh lại chủ động yêu cầu đổi cốc to hơn, đương nhiên anh ta sẽ không từ chối.





Chỉ sau thoáng chốc, trước mặt bốn người đàn ông đã có thêm mấy cốc uống bia to.





“Nào, anh Thanh, chúng tôi mời anh thêm cốc nữa!”





“Bành Huy, anh đang khinh thường ai thế? Anh Thanh uống giỏi thế kia, sao chúng ta có thể cùng mời anh ấy được? Chẳng phải là đang xem thường anh Thanh à?”





“Ha ha, đúng đấy nhỉ, vậy chúng tôi sẽ lần lượt mời anh Thanh, mọi người đừng cắt ngang nhé!”





Đám người cười lớn, Ngô Thiên Hữu vừa cười vừa hỏi: “Anh Thanh, mỗi người chúng tôi mời anh một cốc cũng không sao chứ?”





“Mọi người mời tôi như thế tức là coi trọng tôi, tôi vui còn không kịp, sao lại trách mọi người được?”





Dương Thanh hùng hồn nói.





“Ha ha, anh Thanh thẳng thắn lắm, nào, tôi mời anh!”





Ngô Thiên Hữu cười lớn rồi giơ cốc lên, uống cạn.





Tốc độ của Dương Thanh còn nhanh hơn, Ngô Thiên Hữu chưa đặt cốc xuống, anh đã uống xong rồi.





“Ha ha, đã thật đấy!”





“Nào, tiếp tục!”





“Các anh em, khô máu đi!”





“Anh Thiên Hữu, uống tiếp đi, đàn ông không được nói không đâu, chúng ta uống tiếp!”











Chỉ sau mười mấy phút ngắn ngủi, chai rượu đã xếp đầy bàn, đám Ngô Thiên Hữu và Bành Huy đã đi vệ sinh hai lượt.





Lúc này, trừ Dương Thanh ra, ba người khác đã gục hết.





Dương Thanh kéo Ngô Thiên Hữu đã ngã lăn ra đất dậy, mở nắp chai rượu vang, một tay nắm cổ áo Ngô Thiên Hữu, còn tay kia thì đổ rượu vào miệng anh ta.





“Ha ha, anh Thiên Hữu, uống tiếp nào!”





Có vẻ Dương Thanh đã say hẳn, bắt đầu lắp bắp.





Ngô Thiên Hữu đã vào nhà vệ sinh nôn hai lần, giờ lại bị Dương Thanh đổ rượu vào miệng, anh ta cảm thấy dạ dày như không còn thuộc về mình nữa, điên cuồng giãy giụa.





Nhưng cho dù anh ta giãy kiểu gì thì cũng không thoát được.





“Ọe…”





Dương Thanh dốc cả chai rượu vang vào miệng Ngô Thiên Hữu, cuối cùng anh ta không chịu nổi nữa, nôn ra luôn.





Thậm chí sau cùng anh ta còn nôn ra máu.





Khi thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, mấy cô gái vừa đi vệ sinh về đều sợ hết hồn.





Khi họ rời khỏi phòng, ba người Ngô Thiên Hữu vẫn đang cười lớn, mời rượu Dương Thanh, giờ mới được mấy phút, trừ Dương Thanh ra, sao những người khác đã gục hết rồi?





Ngô Thiên Hữu trông rất chật vật, đang nằm bò ra ghế, nôn liên tục, trong miệng toàn máu tươi.





“Qua đây qua đây, chúng ta uống tiếp!”





Dương Thanh cười lớn, định rót thêm rượu cho Ngô Thiên Hữu.





Ngô Thiên Hữu trợn trắng mắt, ngất luôn.





“Trời đất! Anh Thiên Hữu uống tới mức nôn ra máu rồi, anh ấy không chết chứ?”





“Mau gọi cấp cứu! Mau gọi cấp cứu đi!”





Xe cứu thương nhanh chóng có mặt, Ngô Thiên Hữu được mấy nhân viên y tế khiêng đi bằng cáng.





Hai người khác cũng được khiêng đi luôn.





Liễu Mi và một cô gái khác cũng lên xe cứu thương, đến bệnh viện.





“Dương Thanh, anh không sao chứ? Hay tôi đưa anh tới bệnh viện nha?”





Sau khi đỡ Dương Thanh ra khỏi tiệm ăn, Hạ Hà lo lắng hỏi.





“Tôi không sao hết! Cô không cần đỡ tôi đâu”.





Dương Thanh lắc đầu, trừ khuôn mặt hơi đỏ ra, trông anh không hề giống người say.





Điều khiến Hạ Hà kinh ngạc chính là, khi cô ta buông Dương Thanh ra, Dương Thanh vẫn đi rất vững.





Vừa nãy, chính mắt cô ta đã thấy một mình Dương Thanh uống với ba người.





Giờ cả ba người kia đều uống tới mức hộc máu, phải gọi xe cứu thương tới đưa đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK