Hà Hồng Viễn cười lạnh: “Chính vì nó là cháu gái tôi nên mới phải sẵn sàng hy sinh vì gia tộc, hơn nữa, được làm thiếp cho cậu chủ Trần là vinh dự của nó!”
Hạ Hà nhìn chằm chằm vào Hà Hồng Viễn bằng đôi mắt đỏ hoe, đây chính là lời mà ông nội cô ta nói, trong mắt lão ta, cô ta chỉ là món đồ có thể đổi lấy lợi ích cho nhà họ Hà thôi à?
Trần Hải Châu và Trần Dương đều quan sát với vẻ mặt hào hứng, hình như không hề lo lắng gì về việc sau cùng Hạ Hà sẽ từ chối.
Lục Văn Tĩnh hiểu rõ, Hà Hồng Viễn là người vô tình vô nghĩa, huống hồ Hạ Hà cũng chỉ mới được đón về nhà họ Hà mấy tháng gần đây.
Không có cách nào để khiến Hà Hồng Viễn đổi ý cả.
Bà ta không nói gì nữa mà nhìn về phía Hạ Hà, Hạ Hà cũng nhìn bà ta bằng đôi mắt rơm rớm nước mắt.
Hai mẹ con không nói gì nhưng đều cảm nhận được sự bất lực của đối phương.
“Hà, mẹ biết con đã có người trong lòng, cũng biết con chỉ muốn lấy cậu ấy, nếu đã vậy, mẹ ủng hộ con theo đuổi hạnh phúc của mình!”
Lục Văn Tĩnh chợt nói, trên mặt tràn ngập vẻ buồn bã, mắt đỏ hoe: “Mẹ cũng muốn khuyên con, nếu con không thích thì đừng bao giờ thỏa hiệp!”
Nghe thấy thế, mọi người đều kinh ngạc!
Không ai ngờ, chẳng những Lục Văn Tĩnh không thuyết phục Hạ Hà làm thiếp cho Trần Dương mà còn bảo Hạ Hà theo đuổi hạnh phúc của mình.
Sắc mặt Hà Hồng Viễn đã u ám tới cực điểm, trong mắt lão ta lóe lên sát khí mãnh liệt.
Người của gia tộc Cổ Võ họ Trần đang ở đây mà Lục Văn Tĩnh vẫn dám nói thế, rõ ràng là không nể mặt lão ta.
Hạ Hà thoáng sững sờ rồi nghẹn ngào nói với vẻ cảm động: “Mẹ, cảm ơn mẹ!”
Lục Văn Tĩnh nhìn Hạ Hà với vẻ mặt hiền từ, mỉm cười: “Mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc!”
Hà Hồng Viễn vô cùng giận dữ, quát: “Lục Văn Tĩnh! Cô biết mình đang làm gì không? Dám làm trái lời tôi ở nhà họ Hà, cô muốn chết à?”
Lục Văn Tĩnh bình tĩnh nhìn về phía Hà Hồng Viễn, không hề sợ hãi, thản nhiên nói: “Nếu ông vẫn nhớ tới chuyện trong người Hạ Hà có dòng máu của người nhà họ Hà thì hãy thả con bé đi đi!”
“Giỏi! Giỏi lắm!”
Hà Hồng Viễn tức giận bật cười, bỗng nhìn về phía Hạ Hà, lạnh lùng nói: “Cháu chắc chắn rằng sẽ không làm thiếp cho cậu chủ Trần đúng không?”
Hạ Hà lắc đầu, kiên định nói: “Chết cũng không làm!”
Cô ta chỉ trả lời bằng bốn chữ.
Nó đã cho thấy thái độ của cô ta.
Hà Hồng Viễn hít sâu một hơi, chợt nói: “Nếu vậy thì đừng trách ông không nể tình máu mủ”.
Lão ta nói rồi ra lệnh: “Đưa Lục Văn Tĩnh xuống cho tôi! Sẵn sàng xử lý bất cứ lúc nào!”
Hộ vệ nhà họ Hà lập tức bước tới, định kéo Lục Văn Tĩnh đi.
Hạ Hà cuống lên, định xông tới ngăn cản nhưng đã bị hộ vệ nhà họ Hà chắn đường.
“Không được đưa mẹ tôi đi!”
Hạ Hà hô lớn, nhưng không có lệnh của Hà Hồng Viễn, không ai ngăn cản được việc người nhà họ Hà đưa Lục Văn Tĩnh đi.
Hà Hồng Viễn lạnh lùng nhìn Hạ Hà, nói: “Ông cho cháu một phút cuối cùng để suy nghĩ, làm thiếp cho cậu chủ Trần, hoặc Lục Văn Tĩnh chết!”
Nghe thấy thế, Hạ Hà lập tức biến sắc.
Cô ta nghĩ Hà Hồng Viễn chỉ định giam lỏng Lục Văn Tĩnh, không ngờ Hà Hồng Viễn lại dùng mạng sống của Lục Văn Tĩnh để uy hiếp cô ta.
“Bịch!”