Phùng Tiểu Uyển lập tức giới thiệu tác dụng của Trú Nhan Sương, sau khi cô ta giải thích xong, mọi người mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt của Phùng Giai Di vẫn luôn im lặng trở nên nóng rực, có người phụ nữ nào không thích xinh đẹp hơn chứ?
Tống Tả và Tống Hữu cũng có vẻ ngạc nhiên, Tống Tả cảm khái: “Không ngờ y thuật của Tiểu Uyển lại mạnh đến thế, có thể chế tạo Trú Nhan Sương”.
Ngải Lâm cười nói: “Tiểu Uyển, em đã đồng ý với chị, sau khi thử nghiệm xong phải cho chị Trú Nhan Sương đấy”.
Phùng Tiểu Uyển cười đáp: “Em đã chuẩn bị xong rồi”.
Cô ta nói rồi lấy một cái lọ sứ trắng ra, đưa cho Ngải Lâm: “Chị Lâm, đây là Trú Nhan Đan có hiệu quả làm đẹp mạnh hơn, có thể thay da đổi thịt, hiệu quả của nó mạnh hơn Trú Nhan Sương mà anh Thanh vừa bôi mấy lần”.
“Chẳng những Trú Nhan Đan có hiệu quả làm đẹp mà còn có tác dụng thanh lọc xương cốt, tăng cường gân cốt của người uống rất nhiều”.
Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, mọi người đều có vẻ mong chờ.
Ngay cả trong mắt hai anh em Tống Tả và Tống Hữu cũng có vẻ chờ mong.
Rốt cuộc Phùng Giai Di cũng không nhịn được nữa, cô ta nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển, thận trọng hỏi: “Tiểu Uyển, cô còn Trú Nhan Đan không thế?”
Cô ta nói rồi vội bổ sung: “Tôi sẽ mua bằng tiền, bao nhiêu tiền tôi cũng chấp nhận”.
Phùng Tiểu Uyển mỉm cười, lại lấy một cái lọ sứ trắng ra, đưa cho Phùng Giai Di: “Tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô rồi, không cần gì đâu”.
Phùng Giai Di nhận lấy lọ sứ trắng mà Tiểu Uyển đưa, trong mắt tràn ngập vẻ cảm động.
Cô ta rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng theo Dương Thanh để đạt được tình hữu nghị của anh, chờ Dương Thanh giải quyết xong việc rồi đưa cô ta về Hoàng tộc họ Phùng cứu bố.
Cô ta chưa bao giờ quan tâm đến những người khác, nhưng hôm nay, sau khi thấy cảnh tượng hài hòa trong phòng, cô ta bỗng hơi áy náy.
Phùng Giai Di nói với vẻ cảm kích: “Tiểu Uyển, cảm ơn cô!”
Phùng Tiểu Uyển mỉm cười.
“Tiểu Uyển, cháu còn không thế?”
Tống Hữu bỗng bước đến trước mặt Phùng Tiểu Uyển, ánh mắt nóng rực.
Đối với bất cứ người luyện võ nào, đan dược có thể thanh lọc xương cốt đều hết sức quý giá, thậm chí đan dược này có thể khiến việc tu luyện của một người dễ dàng hơn.
Phùng Tiểu Uyển mỉm cười, lấy mấy lọ sứ trắng ra, nói: “Ai cũng có phần ạ, cháu đã chuẩn bị hết cho mọi người rồi!”
Chỉ sau thoáng chốc, mỗi người ở đây đều nhận được một viên Trú Nhan Đan, ngay cả Dương Thanh cũng có.
Nhưng anh không cần hiệu quả làm đẹp, mà dùng nó để thanh lọc xương cốt.
Sau khi nhận được Trú Nhan Đan, Tống Tả và Tống Hữu lập tức về phòng, họ muốn dùng Trú Nhan Đan ngay để tăng cường thể chất của mình.
“Mã Siêu sao rồi?”
Dương Thanh nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển.
Phùng Tiểu Uyển nói: “Các dấu hiệu sinh tồn của anh Siêu rất mạnh, có lẽ vì tinh khí thần quá yếu nên mãi không tỉnh lại, so với hôm qua, tần suất anh ấy cử động đã nhiều hơn hẳn, hôm qua chỉ cử động được một ngón tay, nhưng hôm nay chân cũng có phản ứng, có lẽ trong mấy ngày tới, anh ấy sẽ tỉnh lại”.
Vẻ u sầu trên mặt Ngải Lâm cũng đã biến mất, hoàn toàn không thấy sự bi thương, cô ấy cũng là chuyên gia trong lĩnh vực y học, đương nhiên biết Mã Siêu không sao thật nên mới thả lỏng.
Dương Thanh nói chuyện với mọi người một lát rồi dẫn Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam rời đi.
Sau khi vào căn phòng ở tầng hai, Dương Thanh hỏi Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, bây giờ có thể sản xuất Trú Nhan Sương theo số lượng lớn chưa thế?”
Phùng Tiểu Uyển gật đầu, lấy một bản công thức ra, nói: “Đây là phương pháp điều chế Trú Nhan Sương, trên này còn có cả quy trình sản xuất, đều hết sức đơn giản, hơn nữa dược liệu cũng thuộc loại phổ biến trên thị trường, có thể tiến hành sản xuất bất cứ lúc nào”.
Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, Dương Thanh siết chặt nắm tay, cảm thấy hơi kích động.
Anh đã tự trải nghiệm tác dụng của Trú Nhan Sương, đúng là vô cùng thần kỳ, tuy dược hiệu kém xa Trú Nhan Đan, nhưng hiệu quả của Trú Nhan Sương đã có thể đánh gục tất cả mỹ phẩm trên thị trường.
Hoài Lam nói: “Một mình Trú Nhan Sương đã đủ để giúp danh tiếng của tập đoàn Nhạn Thanh lan xa, tôi đề nghị bắt đầu sản xuất số lượng lớn Trú Nhan Sương từ bây giờ, tốt nhất là tìm một người phát ngôn quảng cáo cho Trú Nhan Sương trước ngày kia”.
Dương Thanh hỏi: “Có hơi gấp không thế?”
Hoài Lam gật đầu, nói: “Đúng là hơi gấp, nhưng chúng ta phải làm xong hết trước trận chiến với cao thủ của ba tài phiệt lớn nước Dương”.
“Ba ngày sau, cao thủ nước Dương sẽ đánh với cao thủ Chiêu Châu, sau khi anh đánh bại kẻ địch mạnh từ nước Dương, thậm chí không cần chúng tôi cố gắng tuyên truyền, độ nổi tiếng của anh sẽ khiến tên tuổi của Trú Nhan Sương vang dội”.
“Đương nhiên, vẫn phải có sự tuyên truyền cần thiết! Nếu không tạo đà cho Trú Nhan Sương trước trận chiến ba ngày sau, về sau muốn quảng cáo Trú Nhan Sương thì hiệu quả sẽ không bằng lúc đó nữa”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh mới nhận ra tính cấp bách của việc này.
“Dưới trướng tập đoàn Nhạn Thanh có công ty chế tạo thuốc, Tiểu Uyển chỉ cần chỉ đạo một chút ở đó, Trú Nhan Sương sẽ bắt đầu được sản xuất số lượng lớn, thế nên bây giờ không cần lo về vấn đề sản xuất này”.
Hoài Lam nói tiếp: “Bây giờ phải tìm được người phát ngôn phù hợp, công tác chuẩn bị sẽ xem như xong, sau đó chỉ chờ tuyên truyền cho tập đoàn Nhạn Thanh thôi”.
Trong đầu Dương Thanh bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, anh cười nói: “Tôi đã chọn được người phát ngôn thích hợp rồi”.
Hoài Lam hỏi: “Ai thế?”
Dương Thanh nói: “Hạ Hà!”
Bây giờ, Hạ Hà đã là ngôi sao lớn nổi tiếng cả trong và ngoài nước, thậm chí còn được truyền thông nước ngoài đánh giá là người phụ nữ đẹp nhất Chiêu Châu.
Để Hạ Hà quảng bá cho Trú Nhan Sương thì không thể thích hợp hơn được nữa.
Hoài Lam gật đầu: “Với nhan sắc của Hạ Hà, nếu có thể quảng bá cho Trú Nhan Sương thì không còn gì tốt hơn”.
Dương Thanh mỉm cười, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, đối phương nhanh chóng bắt máy, chính là Hạ Hà.
“Dương Thanh!”
Hạ Hà nghe điện thoại của Dương Thanh, giọng điệu hết sức mừng rỡ.
Dương Thanh cười nói: “Có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm!”
Hạ Hà vội nói: “Giờ tôi đang rảnh!”
Dương Thanh nhìn đồng hồ, cười nói: “Mười hai giờ, ở khách sạn Bắc Viên Hương nhé?”
Hạ Hà đáp: “Được!”
Thế là hai người đã hẹn giờ ăn cơm xong.
Phía bên kia, sau khi cúp điện thoại của Dương Thanh, Hạ Hà đang quay phim nói với người đại diện: “Chị Vương, trưa nay em có việc, em đi trước nhé!”
Chị Vương vội nói: “Khoan đã! Em còn một quảng cáo rất quan trọng sắp quay, em đi rồi thì quay kiểu gì?”
Nhưng Hạ Hà đã rời khỏi phim trường rồi.