Dương Thanh vui vẻ nói: “Đã vậy thì xin tiền bối rời đi, nhập vào những người khác ạ!”
Ma Thần tức giận nói: “Đồ không biết điều, cậu cũng biết việc tôi đồng ý bám lên người cậu là vinh hạnh cỡ nào không? Cậu dám đuổi tôi à?”
Dương Thanh vội nói: “Tiền bối đừng nóng, chẳng phải tôi nói thế cũng vì tốt cho tiền bối ư?”
Ma Thần khó hiểu: “Tốt cho tôi á?”
Dương Thanh nói: “Đúng thế! Tiền bối cũng biết đấy, giờ tình cảnh của tôi đang rất nguy hiểm, Thủ Hộ Minh đã để mắt đến tôi, nhà họ Khương ở giới Cổ Võ cũng thế, ở thế tục còn đỡ, nhưng sau khi tôi đột phá Thiên Cảnh rồi tới giới Cổ Võ, chắc chắn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi”.
“Linh hồn tiền bối bám lên người tôi, chỉ khiến tiền bối gặp nguy hiểm lớn hơn, nhưng nếu tiền bối bám lên cơ thể người khác, chỉ cần trốn đi không xuất hiện, cho dù là Thủ Hộ Minh thì cũng không biết tiền bối ở đâu, có lẽ không lâu nữa, tiền bối sẽ quay về đỉnh cao, lúc đó hãy công khai xuất hiện, làm gì còn ai dám gây bất lợi cho tiền bối nữa?”
“Thế nên, tôi bảo tiền bối bám lên cơ thể khác cũng là vì tốt cho tiền bối thôi, dù sao Thủ Hộ Minh cũng đã biết tiền bối đang ở trong người tôi, có thể cử cao thủ Thiên Cảnh mạnh hơn đến tìm bất cứ lúc nào, khi đó tiền bối sẽ gặp nguy hiểm đấy”.
Nghe thấy thế, Ma Thần vô cùng tức giận.
Ma Thần tức giận nói: “Sâu kiến của giới Cổ Võ mà cũng dám động đến tôi à? Sau khi quay lại đỉnh cao, tôi sẽ đích thân tới giới Cổ Võ một chuyến!”
Lão ta nói rồi cười lạnh: “Cậu nhóc, đừng tưởng tôi không biết, cậu cố tình dùng phép khích tướng để kích động tôi, thật ra cậu cũng biết tình trạng của cậu bây giờ, một khi tôi rời khỏi cậu, nếu cao thủ của Thủ Hộ Minh đến tìm cậu, cậu chết chắc”.
“Ngoài ra, bây giờ cơ thể cậu không còn khả năng tự lành nữa, chẳng mấy chốc, nó sẽ tan vỡ, chỉ còn một linh hồn suy yếu thôi”.
“Thế nên cậu rất cần có xương Ma Thần để trở nên mạnh hơn!”
Dương Thanh cười gượng, lúc này mới nhận ra, tuy anh không nói gì, nhưng Ma Thần vẫn sẽ biết suy nghĩ của anh.
Anh cười nói: “Không hổ là tiền bối Ma Thần, vừa nhìn đã nhận ra mấy kế nhỏ vụng về của tôi, tôi đồng ý với đề nghị của tiền bối trước đó, trong vòng một năm, tôi đồng ý để linh hồn tiền bối bám lên người tôi, đồng thời cho phép tiền bối mượn cơ thể tôi”.
Ma Thần nói: “Được! Đã vậy thì cậu đừng chống cự nữa, tôi sẽ dẫn cậu đi chọn xương Ma Thần!”
Dương Thanh thoáng sửng sốt, chọn xương Ma Thần ư?
Chẳng lẽ có rất nhiều xương Ma Thần để cho anh chọn?
Không khoa trương thế chứ?
Nhưng giờ anh đã hoàn toàn tàn phế, không thể kiểm soát cơ thể này, vội từ bỏ việc chống cự.
Anh nhanh chóng cảm nhận được mình bị một sức mạnh khổng lồ trấn áp, hoàn toàn mất đi sự kiểm soát với cơ thể, như thể linh hồn anh đã bị nhốt trong lồng, còn cơ thể thì cử động.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, như đang tự quan sát hành động của mình.
Lần này khác với khi Ma Thần đối mặt với cao thủ của Cái này trước đó, lúc đấy, anh vẫn luôn phản kháng nên không có cảm giác mãnh liệt thế này.
Anh bỗng thấy hơi lo sợ, liệu việc anh đồng ý để Ma Thần bám lên người mình có phải một cái bẫy của Ma Thần không? Ma Thần sẽ giam cầm linh hồn anh, không cho anh quay về cơ thể nữa?
Đúng lúc này, Ma Thần bỗng điều khiển anh bước tới trước bệ linh khí, một sức mạnh khổng lồ bùng nổ từ người anh.
Ma Thần vỗ lên bệ linh khí.
Trong lúc nhất thời, bệ linh khí như bị đụng mạnh, sau mấy tiếng “ầm ầm”, không ngờ nó lại chuyển động.
Điều khiến Dương Thanh khiếp sợ chính là ở chỗ của bệ linh khí bỗng xuất hiện một cửa hang.
Trong hang đen ngòm, khí lạnh đáng sợ tràn ra từ cửa hang.
Dương Thanh còn chưa hoàn hồn, Ma Thần đã điều khiển người anh nhảy vào cửa hang.
Cảm giác sợ hãi lan khắp người Dương Thanh.
Anh có thể cảm nhận được cơ thể mình đang rơi tự do xuống dưới, xung quanh đen ngòm, không hề có ánh sáng, nhưng linh khí ở đây rất nồng đậm.
Lệ Trần từng nói, dưới bệ linh khí là long mạch.
Chẳng biết bao lâu sau, rốt cuộc Dương Thanh cũng nhìn thấy ánh sáng.
“Ùm!”
Người anh rơi xuống nước.
Ma Thần tiếp tục điều khiển cơ thể anh ngoi lên mặt nước.
Sau khi thấy cảnh tượng xung quanh, Dương Thanh kinh ngạc đến mức sững sờ.
Đây là một không gian không thấy bờ bến, giữa không gian này là một biển lửa.
Anh nhìn quanh, khắp nơi toàn xương trắng.
Rất nhiều bộ xương bị vũ khí cắm vào.
Điều khiến Dương Thanh khiếp sợ chính là những vũ khí này đều là linh khí.
Anh còn kinh hãi nhận ra trong biển lửa cũng có mấy bộ xương.
Một lúc lâu sau, Dương Thanh mới hoàn hồn, hỏi: “Đây là đâu thế?”
Ma Thần nói: “Đất mai táng thần!”
Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng lại khiến Dương Thanh cảm nhận được sự rung động chưa từng có.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Ma Thần nói tiếp: “Từ xa xưa trước kia, nơi này từng xảy ra trận chiến giữa các vị thần, có cao thủ của Ma tộc và Thần tộc, cũng có cao thủ hàng đầu của Nhân tộc, vô số cao thủ đã chết trong trận chiến đó, những bộ xương mà cậu nhìn thấy bây giờ chính là hài cốt của cao thủ hàng đầu năm đó, còn xương của những cao thủ bình thường thì đã sớm bị chôn vùi trên thế gian”.
Dương Thanh có thể cảm nhận được, ngay cả Ma Thần cũng kính sợ nơi này.
Dương Thanh hỏi: “Là vì long mạch ở đây ư?”
Ma Thần cười khẩy: “Long mạch không đáng để những cao thủ hàng đầu kia phát động cuộc chiến giữa các vị thần”.
Dương Thanh càng chấn động hơn, ngay cả long mạch cũng khong lọt vào mắt xanh của mấy ông lớn kia ư?
Dương Thanh hỏi tiếp: “Nếu không phải vì long mạch thì là vì sao? Không ngờ lại nổ ra trận chiến lớn như thế, khiến vô số người chết”.
Ma Thần im lặng, cũng không trả lời, một lúc lâu sau mới nói: “Giờ cậu còn quá yếu, bây giờ cậu chưa có tư cách biết những chuyện này, sau khi cậu chiếm được một vị trí đứng đầu ở giới Cổ Võ, không cần tôi nói cho cậu, cậu cũng sẽ biết”.
“Nhưng phải nhớ kỹ, không được nói với bất cứ ai về vùng đất mai táng thần này! Một khi nơi này bị lộ, thế giới sẽ gặp phải nguy cơ mang tính hủy diệt”.
Ma Thần nghiêm nghị nói, Dương Thanh hơi kinh ngạc, ngay cả Ma Thần cũng cẩn thận như vậy, xem ra nơi này đúng là một vùng đất bí mật.
Dương Thanh nói: “Nơi này ở ngay dưới Tàng Thư Các của Ma Tông, có lẽ đã bị lộ rồi”.
Ma Thần cười lạnh: “Cậu tưởng ai cũng tới được đây ư? Tôi cho cậu biết, ngay cả Lệ Trần cũng không biết bí mật ở nơi này”.
“Ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Cửu Phẩm đỉnh phong cũng chưa chắc đã phá hủy được bệ đá linh khí trong mật thất ngầm dưới Tàng Thư Các, nói gì đến Lệ Trần chỉ mới đột phá Thiên Cảnh”.
Dương Thanh hỏi với vẻ ngờ vực: “Chẳng phải hồi nãy tiền bối đẩy bệ đá ra rất dễ dàng ư?”