Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Mục thành chủ hết sức yếu ớt, chân không còn chút sức lực nào.

Kiếm khách Ảnh Tử vội bước đến đỡ ông lão, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị: “Thành chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Với thực lực của kiếm khách Ảnh Tử, ông ta có thể cảm nhận rõ rằng khí thế của Mục thành chủ bỗng giảm mạnh, hoàn toàn khác xa người áp đảo thành chủ Hoài Thành lúc nãy.

Mục thành chủ khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “Đưa tôi về trước đi!”

Kiếm khách Ảnh Tử không nói gì nữa, vội đưa Mục thành chủ về chỗ ở.

“Thành chủ!”

Mục Hoa đã chờ sẵn ở chỗ ở của Mục thành chủ, thấy kiếm khách Ảnh Tử đưa Mục thành chủ về, lão ta vội đẩy xe lăn bước đến.

Mục thành chủ ngồi trên xe lăn, sắc mặt trắng bệch, hơi thở cũng không ổn định.

Kiếm khách Ảnh Tử nghiêm nghị hỏi: “Thành chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng hồi nãy ông có thể đứng dậy, còn đánh với thành chủ Hoài Thành mà không thua, bây giờ lại làm sao thế?”

Lúc này Mục thành chủ mới nói: “Tiểu Uyển đã dùng y thuật để giúp chân tôi tạm thời bình thường, nhưng chỉ có thể duy trì mười phút, sau mười phút, tôi sẽ quay về với trạng thái ban đầu”.

Nghe thấy thế, kiếm khách Ảnh Tử kinh ngạc nói: “Trên đời này có y thuật thần kỳ như thế thật à?”

Mục thành chủ mỉm cười: “Nếu tôi không tự cảm nhận, tôi cũng không tin, Tiểu Uyển có thể khiến chân tôi tạm thời bình thường, tức là hy vọng Tiểu Uyển chữa được cho tôi rất lớn”.

Trên mặt ông lão tràn ngập vẻ kích động.

Hồi nãy khi đánh với thành chủ Hoài Thành, thật ra đó vẫn chưa phải trạng thái mạnh nhất của ông lão, ông lão tự tin nếu chân khỏi hẳn, thực lực của ông lão sẽ tăng mạnh.

Mục thành chủ bỗng nhìn về phía Mục Hoa: “Truyền lời rằng sau này Phùng Tiểu Uyển chính là cháu gái tôi, được hưởng tất cả quyền lợi của dòng chính đời thứ ba nhà họ Mục, ai dám hỗn xược với con bé thì cũng là bất kính với tôi!”

Nghe thấy thế, kiếm khách Ảnh Tử và Mục Hoa đều có vẻ kinh ngạc.

Trước đó Mục thành chủ muốn nhận Phùng Tiểu Uyển làm cháu gái nuôi, nhưng đó chỉ là hành vi trong âm thầm, còn bây giờ, Mục thành chủ lại muốn lan truyền tin tức này, tức là đang cho Phùng Tiểu Uyển danh phận.

Có câu nói này của ông lão rồi, sau này ở Mục phủ, còn ai dám hỗn xược với Phùng Tiểu Uyển nữa?

Mục thành chủ nói tiếp: “Mặt khác, tuyên bố Dương Thanh là trưởng lão danh dự của Mục phủ, cho dù là ai, nếu dám động đến cậu ấy thì chính là kẻ địch của Mục phủ!”

Lần này, kiếm khách Ảnh Tử và Mục Hoa càng thêm kinh ngạc.

Tuyên bố Phùng Tiểu Uyển là cháu gái của Mục thành chủ đã là chuyện lớn rồi, không ngờ Mục thành chủ còn muốn đưa Dương Thanh lên làm trưởng lão danh dự của Mục phủ nữa.

Rõ ràng là đang đối đầu với phủ Hoài Thành.

Phủ Hoài Thành muốn tìm Dương Thanh, thậm chí ngay cả thành chủ Hoài Thành cũng đích thân đến Mục phủ, nhưng chẳng những Mục thành chủ không giao người, mà còn đưa Dương Thanh lên làm trưởng lão danh dự.

Hành vi này chẳng khác gì cái tát mạnh vào mặt thành chủ Hoài Thành.

Mục Hoa hỏi: “Thành chủ, nếu tuyên bố Dương Thanh là trưởng lão danh dự của Mục phủ, có phải hơi quá không?”

Mục thành chủ lắc đầu, nhìn về phía Mục Hoa: “Ông nghĩ một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi đã có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, còn khiến thành chủ Hoài Thành phải đích thân đuổi giết không đủ tư cách trở thành trưởng lão danh dự của Mục phủ chúng ta à?”

Mục Hoa vội lắc đầu: “Nhưng một khi tuyên bố như thế, chúng ta và phủ Hoài Thành sẽ đi đến bước sống còn với nhau, nếu khai chiến, cả hai bên đều phải chịu tổn thất nặng nề”.

Mục thành chủ nhìn Mục Hoa: “Ông cảm thấy thành chủ Hoài Thành sẽ không nghĩ tới chuyện này à? Đương nhiên, nếu thành chủ Hoài Thành định khai chiến một cách bất chấp hậu quả, Mục phủ chúng ta cứ nghênh chiến là được!”

Lúc này, trên mặt Mục thành chủ tràn ngập vẻ tự tin.

Từ sau khi chân bị tật, ông lão chưa bao giờ ngừng tu luyện vì muốn dùng thực lực mạnh mẽ hơn để bù đắp ảnh hưởng từ việc chân bị tàn phế.

Nhưng những năm gần đây, ông lão vẫn luôn không có cơ hội đánh với cao thủ mạnh hơn.

Hôm nay sau khi chân tạm thời có cảm giác lại, còn đánh với thành chủ Hoài Thành một trận, ông lão đã đạt được lợi ích không nhỏ, hơn nữa ông lão tự tin rằng đến lúc chân ông lão khỏi hẳn, nếu thành chủ Hoài Thành vẫn dám khiêu khích, ông lão sẽ khiến đối phương ở lại Mục phủ vĩnh viễn luôn.

Chuyện Phùng Tiểu Uyển trở thành cháu gái nuôi của Mục thành chủ, Dương Thanh trở thành trưởng lão danh dự của Mục phủ nhanh chóng được truyền khắp Thiện Thành.

Sau khi điều tra rõ thân phận của Dương Thanh, những người ở Thiện Thành càng thêm khiếp sợ.

Ở Mục phủ, tại chỗ của đám người Dương Thanh.

Lão Cửu nói với vẻ khó hiểu: “Rốt

Dương Thanh nói: “Xem ra chúng ta đã tạm thời tránh được tai họa lần này, chuyện Mục thành chủ nhận Tiểu Uyển làm cháu gái nuôi đã được bàn xong từ trước, không có gì đáng kinh ngạc”.

“Vào thời điểm này, ông ta tuyên bố tôi là trưởng lão danh dự của Mục phủ, tức là đang bày tỏ với chúng ta, ông ta đã lựa chọn xong, định đối đầu với phủ Hoài Thành”.

Hoài Lam cũng gật nhẹ đầu, nói: “Anh Thanh nói không sai, việc đưa anh Thanh lên làm trưởng lão danh dự của Mục phủ chẳng khác nào đang công khai tát vào mặt thành chủ Hoài Thành, kể từ giờ, Mục phủ sẽ hoàn toàn đứng về phía chúng ta, chỉ cần chúng ta không rời khỏi Mục phủ, phủ Hoài Thành không thể bắt chúng ta được”.

Lão Cửu nở nụ cười hiếm thấy: “Không ngờ Mục thành chủ cũng rất nhân nghĩa”.

Hoài Lam cười nói: “Ông Cửu, năm đó Mục thành chủ được gọi là Thành Chủ Tàn Nhẫn, sao có thể là người nhân nghĩa đây? Chỉ là sự xuất hiện của Tiểu Uyển đã khiến ông ta nhìn thấy hy vọng chân khỏi hẳn, còn anh Thanh thì có thực lực rất mạnh, thậm chí đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố, ông ta coi trọng tiềm lực của anh Thanh nên mới chọn bảo vệ chúng ta”.

Lão Cửu gật đầu: “Ra thế! Tôi không quan tâm những chuyện khác, chỉ cần Mục thành chủ có thể giúp chúng ta rời khỏi Thiện Thành lần này, sau này Mục thành chủ sẽ là ân nhân của Miêu Cửu tôi”.

Dương Thanh cũng gật đầu: “Ông Cửu nói không sai, chỉ cần Mục thành chủ không có ác ý với chúng ta, giúp chúng ta an toàn rời khỏi Thiện Thành, ông ta sẽ là ân nhân của chúng ta”.

Tin tức mà Mục phủ truyền ra nhanh chóng lan khắp Thiện Thành, thậm chí đến tận Hoài Thành.

Khi biết được tin này, nét mặt thành chủ Hoài Thành méo mó cả đi.

Lão ta nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn này dám công khai bảo vệ người mà ta muốn giết!”

Hoài Trấn đứng cạnh lão ta nghiêm nghị nói: “Bố, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Dương Thanh đã trở thành trưởng lão danh dự của Mục phủ, nếu chúng ta ra tay với cậu ta thì chính là ra tay với người của Mục phủ”.

Thành chủ Hoài Thành nhìn về phía Hoài Trấn, lạnh lùng hỏi: “Con nói xem nên làm gì đây?”

Hoài Trấn giật mình, vội nói: “Bố, con nghĩ có thể nhờ Black Doctor giúp chuyện này!”

Thành chủ Hoài Thành quát: “Nói rõ đi!”

Hoài Trấn nói tiếp: “Black Doctor là một nhà khoa học điên, chẳng phải lúc trước ông ta cũng đã nói giữa ông ta và Dương Thanh có ân oán à? Với sự cố chấp của ông ta với khoa học, chẳng phải ông ta luôn muốn có được Dương Thanh, đồng thời dùng máu của cậu ta để làm nghiên cứu ư?”

“Hơn nữa việc chúng ta đuổi giết Dương Thanh cũng có nguyên nhân từ Black Doctor, nếu đã vậy, sao không để ông ta nghĩ cách đối phó với Dương Thanh chứ? Nếu ông ta có thể đưa Dương Thanh về Hoài Thành thì không còn gì tốt hơn”.

“Đương nhiên, cho dù ông ta thất bại thì cũng không sao, bởi vì ông ta không liên quan đến phủ Hoài Thành, nếu ông ta chết thì chúng ta cũng chỉ mất một nhóm cao thủ nửa người nửa máy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK