Lúc này Tống Tả cũng nói: “Cậu Thanh, hai anh em tôi cũng muốn đi theo cậu, hy vọng cậu sẽ đồng ý!”
Dương Thanh cười khổ, lắc đầu, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Sao hai tiền bối cũng hồ đồ theo vậy?”
Tống Tả và Tống Hữu đều hết sức nghiêm nghị, Tống Tả nói: “Cậu Thanh, cậu cũng biết anh em chúng tôi đang ôm món nợ máu, chỉ với thực lực của anh em chúng tôi bây giờ thì không hề có cơ hội báo thù!”
“Tuy việc đi theo cậu rất nguy hiểm nhưng chúng tôi không sợ, người luyện võ nên tiến thẳng về phía trước, không được sợ hãi!”
“Chỉ khi ở trong tình cảnh sống còn, thực lực của chúng tôi mới tăng vọt được!”
Dương Thanh lập tức hơi áy náy, hồi trước anh đã đồng ý với anh em nhà họ Tống rằng sẽ giúp họ báo thù sau khi anh có thực lực.
Nhưng sau bao lâu, anh đã có thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ rồi mà vẫn chưa báo thù giúp anh em nhà họ Tống.
Anh nghiêm nghị nói: “Hai vị tiền bối Tống - Tả, tôi hứa sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, tôi sẽ đi báo thù cùng hai người!”
Anh em nhà họ Tống lập tức mừng rỡ nhưng Tống Tả vẫn nói: “Cậu Thanh, rất cảm ơn cậu! Nhưng thực lực của chúng tôi ngày hôm nay đã tăng lên rất nhiều, cách lúc báo thù không xa”.
“Nếu được, chúng tôi vẫn mong sẽ được tự tay báo thù!”
Nghe thấy thế, Dương Thanh không do dự nữa, gật đầu: “Được rồi! Nếu mọi người muốn đi cùng chúng tôi thì cứ ở lại! Nhưng mọi người phải hiểu rõ, chúng tôi phải chấp hành nhiệm vụ bất cứ lúc nào, nếu có kẻ nào bắt mọi người để uy hiếp tôi, tôi buộc phải đặt nhiệm vụ lên trên hết!”
Tống Tả vội nói: “Cậu Thanh cứ yên tâm, chúng tôi không hề muốn trở thành gánh nặng của cậu khi đi theo cậu, nếu có lúc chúng tôi khiến cậu khó xử thật, cậu cũng không cần cứu chúng tôi”.
“Trong hai năm qua, việc đi theo cậu đã giúp anh em chúng tôi đạt được lợi ích khổng lồ, thực lực cũng tăng vọt, anh em chúng tôi đã biết ơn cậu lắm rồi!”
Dương Thanh vẫn nhớ khi anh gặp anh em nhà họ Tống lần đầu, họ mới có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh hay Tứ Cảnh, giờ thực lực của họ đã đạt đến tình trạng có thể đột phá Thiên Cảnh bất cứ lúc nào, đúng là họ mạnh lên rất nhanh.
Đương nhiên, công lao lớn nhất trong chuyện này phải thuộc về Phùng Tiểu Uyển.
Thường ngày, khi luyện đan, lần nào Phùng Tiểu Uyển cũng để lại đan dược cực phẩm cho người xung quanh mình.
Ngay cả Phùng Giai Di cũng đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, phải biết rằng trong quá khứ, với thực lực này, Phùng Giai Di đã có tư cách trở thành người thừa kế của nhà họ Phùng - một trong những Hoàng tộc cổ xưa rồi.
Cuối cùng Dương Thanh nhìn gương mặt kiên định của Phùng Giai Di, Phùng Giai Di lập tức tỏ thái độ: “Tôi không cần anh cứu!”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi đã cho thấy thái độ của cô ta.
Dương Thanh gật đầu: “Nếu vậy thì cô cũng ở lại đi”.
Thế là cuối cùng, chỉ có Phùng Tiểu Uyển, Ngải Lâm và bé Tĩnh An đang bập bẹ tập nói quay về Yến Đô.
Đương nhiên, Mã Siêu đích thân đưa họ về Yến Đô.
Cho dù họ về Yến Đô, Dương Thanh cũng không yên tâm lắm, anh đã liên lạc trước với hội trưởng lão, để đám người Phùng Tiểu Uyển tạm thời ở trong trụ sở chính của hội trưởng lão.
Sau khi xử lý xong những chuyện này, Dương Thanh đang định luyện chế đan dược tiếp, đúng lúc đó, điện thoại anh đổ chuông.
Anh vừa nghe máy, một giọng nói quen thuộc và hoạt bát đã vang lên: “Chú, chú nhận ra tôi là ai không?”